Thơ
gửi bạn
“Có những phút ngã lòng
Tôi vịn vào câu thơ mà đứng dậy”
Phùng Quán
Kẻ thất chí, thời nào cũng có
Phải con gì có cánh đều bay?
Diều nhờ dây hay là nhờ gió
Hay là nhờ số phận: Rủi-may?
Anh khoe giỏi, là đang dấu dốt
Lớn đâu làm, việc nhỏ không xong
Ngồi ăn nhậu, mà bàn: Nhà dột...
Bệnh tỵ nanh, cách nói lòng vòng
Có chử ký, gạch ngang để đở!
Thì tự mình làm được những gì?
Có biết đâu, mà xem hay, dỡ ...
Cả cuộc đời, mê mãi, chép ghi!
Tạo
- Tìm - Hay là chờ cơ hội
Biết bao giờ? Tôi – đến – Chúng ta
Buông tay rồi, bạn bè, xin lỗi!
Sống, xưa sao? Giờ mới gọi là ...
Phá cách gì đâu, chỉ là đứt gảy
Của cơ tầng văn hóa chìm sâu
Phanh ngực áo, trong chiều, gió nhảy
Cứ hoang sơ, mới gọi lần đầu ...
Bât mãn, đâu là anh nhìn thấy
Mà cái anh tâm tưởng trong lòng
Sóng ở đâu? Mà xôn xao vậy?
Tự gió đùa, trời đất, mênh mông!
Phá ý tưởng, khó hơn xây mới
Thôi nhậu bằng sức khỏe của mình
Đừng hoang tưởng, vẽ vời, cơi nới
Cuộc đời này, nhiều chổ, rộng rinh...
Đâu có ai ngồi hoài một chổ
Mà lấy đó, so sánh với đầu
Có hay không – Cái quan* ... thổ mộ
Thì còn gì? Luẫn quẩn, được đâu!
Ngàn ước mơ, một đời thực hiện
Bỏ cái nào mà lấy cái nào?
Cái ẩn sâu, cái đang phô diễn
Có tuổi rồi, giảm giá làm cao!
Cứ nhìn đi, đời vẫn ngọt ngào
Nắng vẫn nắng, dù trời mưa gió ...
Vẫn đưa mùa nam, bấc, thiết thao
Kẻ thất chí, thời nào cũng có!
____________
* Cái quan định luận: Đóng nắp quan tài mới
bàn chuyện thiệt hơn
Dấu Xưa
Lắng trong đâu đó, ân tình
Trưa tròn, nắng đọng bóng hình quanh đây
Đường xa chiều đổ bóng ngày
Còn nguyên tình đợi, hao gầy dấu xưa
Như
không
Gió nam non, lộng nuột nà
Em qua ngõ vắng, hương là đà bay
Sóng xa gọt bãi hao gầy
Như không, đứng đợi ở đây một mình
Đậu
thuyền trên bãi Hồng Phong
Đêm đắm đuối, treo ngang trời
Mảnh trăng khuyết, sóng gọi mời nước lên
Thuyền neo bãi vắng bập bênh
Bâng quơ nỗi nhớ, rộng thênh khoang nằm
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét