Linh Giác Trắng
Trong
chiêm bao những quả chuông rụng xuống
Trong
chiêm bao nỗi đau mọc trên da tôi
Phân
thân làm một loài trùng cô độc
Trong
chiêm bao tình yêu thật lạ lùng
Đến
nỗi bức tranh gió chuyển dòng chảy của Đại Tây Dương
Trong
chiêm bao dòng chảy xối xả tràn qua mắt, tai và chiếc mũi con mèo trắng
Tôi
tách cái bóng thế gian ra khỏi mọi vật
Rừng
thông mù sương lửa đỏ ráng chiều
Trong
chiêm bao cây tử cung sinh nở những ấu trùng đỏ
Nước
mắt chảy buốt cõi hoang sơ
Trong
chiêm bao tôi vặn nhỏ cây đèn dầu
Bão
cuộn thành một cái giếng diêm sinh
Để
chạy ra khỏi sự diệt vong
Trên
lưng tôi nặng oằn những quy luật
Trong
chiêm bao bán cầu não trái đã ngưng làm việc
Tôi
bắt đầu cảm nhận được giống cái đã sống hằng triệu năm bằng bán cầu não phải
Trong
chiêm bao tôi thấy rừng núi đang sạt lở
Những
ngọn tháp bắt đầu mở hội lưu dân
Trong
chiêm bao tôi đi mãi trong những mùa biển đói
Và
gặp một con sóng chết trôi.
Cơm Chiều Miền Trung
Nón lá nghiêng nắng,
trời chuyển nguồn mưa,
sông cuộn lá khô,
một bài hát dế mèn...
Đêm len những nốt nhạc từ mái hiên xuống
chum vại,
mùa hè trong lành
đêm ngủ ngon giấc
rong rêu từ vách đá xanh lại nỗi niềm trầm tích
tôi nghe trong tôi có tiếng nói từ những khuya khoắt...
Có lẽ chiếc lá ướt đẫm bóng tối,
hồn quê bặt âm trong khung cửa sổ,
một mơ hồ nào vừa vụt tắt,
chuông mưa réo rắt,
từng giọt vọng nơi tiềm thức...
Như làm xanh lại gốc trứng cá bờ sông,
hoa râm bụt nở ngõ chiều
mấy đứa trẻ đạp xe đi học về cười nói giòn giã,
về ăn bữa cơm khói bếp rơm rạ,
củ khoai cháy đen vùi tro
giọt nước mắm thơm mùi biển cả,
đọng trong những hạt muối mặn miền Trung...
Ngọn Đèn Dầu Bà Thắp
Từng
cái bóng trôi dạt giữa tấm màng thời gian
Cậu
bé bắt dế con bỏ vào hộp sữa
Trên
bức tường mùa bão
Chúng
tôi hay ngồi so cái bóng của mình
Để
mơ tàn đêm đông củ khoai tiêu hết trong dạ dày
Để
bếp lửa ủ ấm đôi tay bé nhỏ
Để
mẹ khoác chiếc áo rách đi nhặt ốc
Để
chị chở rau đi bán sớm trong cơn rét mướt . . .
Thế
là chúng tôi lớn khôn
Giữa
cuộc đời bùn đất
Nhưng
con chữ vẫn neo trong thể xác gầy còm
Để
đêm tôi kí âm giọt mưa lên vách nhớ
Để
ngày tôi chạm trổ những vết nám trên mắt ngoại khi bà tắt thở...
Ngọn đèn dầu trong trí nhớ
Những
đêm mưa phương xa tôi nằm mơ
Thấy
bà vặn nhỏ cây đèn dầu
Rồi
kéo chăn đắp lên mình tôi ủ ấm
Giờ
bà ở đâu tôi không rõ
Chỉ
chờ đêm mơ thấy ngọn đèn là bà lại về,
Là
tôi lại được bà ủ ấm bằng ngọn đèn hắt bóng . . .
Những
tàn tro kí ức trộn lẫn hình hài tôi
Những
nỗi buồn nhồi cứng bộ não tôi
Nhưng
riêng ngọn đèn dầu bà thắp
Trong
mơ tôi lại được ủ ấm bởi tình yêu của bà . . .
Trần Quốc Toàn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét