Một chiều xa ở Sông Mao
Chiều Sông Mao xanh trong mắt em
Trôi lãng đãng, nghiêng lòng phố chợ
Nghe váng vất, đắm chìm nỗi nhớ
Một chiều xưa đằm thắm dịu êm
*
Anh hình dung nơi đó có em
Thảng thốt đợi mùa xuân qua ngõ
Đồng rạ cuối mùa, chiều quẩn gió
Lá me rơi, ào ạt bên thềm
*
Tiếng còi tàu cuống quýt lần qua
Nhạt nhòa nắng, mắt người đưa tiễn
Ướt xanh trong bóng chiều xao xuyến
Mờ dần theo góc khuất sân ga
*
Từ nơi này rầm rập quân đi
Từng đoàn tàu, ngược lên phía bắc
Trong lốc bụi mùa xuân quánh đặc
Sóng sánh chiều, giăng mắc điều chi?
*
Chiều Sông Mao xanh trong như xưa
Chỉ có khác, cái nhìn ẩn khuất
Bao năm tháng, bến đời quăng quật
Chợt hồn nhiên, tiếng trẻ con cười ...
*
Chợt hồn nhiên, ly rượu trên tay
Tiếng ai mời, đẩy đưa đồng vọng
Như tuổi hai mươi, lòng rợn sóng
Một chiều xa, lộng gió heo may ...
Tóc mai
Ngập ngừng giấu,
nắng vờn quanh
Đong đưa, từng
sợi để giành cho nhau
Cũng trong cử
nắng năm nào
Em buông thả tóc
buột vào hồn ai?
Lặng
lẽ đợi em về
Anh vẫn chờ em, tan ca đêm
Góc phố mờ cong đèn phẳng lặng
Em một mình, đường xa trống vắng
Nỗi hoài mong ngun ngút bên thềm
*
Điếu thuốc cháy tàn đêm lẻ loi
Ngôi sao Mai, cô đơn bừng sáng
Đăm đắm treo cái nhìn lơ đãng
Quầng sáng hừng đông cũng lạc loài
*
Anh ngồi chờ em bên hiên thưa
Dõi mắt ngóng đường xa hun hút
Giọt sương sa, nhịp đời hẫng hụt
Bóng nắng vờn quanh dấu phỉnh lừa
*
Em về lặng lẽ, trong lao xao
Đường phố bừng lên, hương ngày mới
Lóng lánh giấu tình, anh đứng đợi
... Năm tháng hồn nhiên, một thuở nào
*
Xót xa xô đọng, nhịp đời quay
Ru quăn quíu một thời hoa mộng
Tình như không, nỗi niềm cháy bỏng
Buông hết rồi, sao còn đắm say ...
Thấy, cái nhìn nhận thức
Anh tập kiểm
chứng những gì tai nghe
Để bớt hoài nghi
những điều mắt thấy
Dây mơ rễ má,
sắc màu bóng bẩy
Trói buột, đôi co,
tập thể rụt rè ...
*
Nên nhận thức
đúng, để tránh làm sai
Đâu đó còn như
bản năng buông thả
Dòng đời trôi
mắc bẫy chiều khúc xạ
Cuộc sống phô
bày, giật gấu vá vai
*
Sao cứ khát khao
sự thật quen nhìn
Dẫu biết đằng
sau có điều gì khác
Góc cạnh, giằng
xoay lớp đời xô dạt
Huyễn hoặc lần
qua, thử thách niềm tin
*
Hời hợt sẽ không
tồn tại lâu bền
Đời đâu cần cái
gì cũng sâu sắc
Quá khứ cài đan
tương lai trước mặt
Giũ sạch nỗi
buồn ngày tháng lãng quên
*
Anh vẫn biết,
không thể tốt đẹp hơn
Nếu cứ chằm chặp
kể xấu người khác
Khi nghĩa tình
đã giờ đây phai nhạt
Thì có còn không
- dấu lạ chờn vờn...?
Bắc Bình, Bình Thuận
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét