|
Đàn bà - Tranh đá Bảy Núi PVHN |
NẾU KHÔNG ĐÀN BÀ
Nếu nhân gian không có đàn bà
Thì thế
giới đàn ông buồn thảm lắm
Chẳng khát khao, chẳng còn mơ mộng
Và loài người chắc chắn sẽ diệt vong!
Nếu Bóng đàn bà thế gian không còn nữa
Thì thơ ta viết chẳng để làm gì
Ta bẻ bút, xé thơ, trau dồi võ
Để phòng thân giữa thế giới…kẻ khùng!
Nếu đàn bà bỗng nhiên chết hết
Đêm nuối tiếc viết thêm bài li biệt
Thay điếu văn ta khóc cả loài người
Rồi châm lửa đốt mình, thơ… tất cả!
Nếu nhân gian…nếu mà có thể
Xin triệu triệu lần đừng nếu thế trời ơi!
ƠN GIỜI CÓ VỢ
Vợ tôi ra phố lâu rồi
Váy không dám mặc
vẫn người nhà quê
Thế mà cứ bỏ bùa mê
Bạn thơ lăn lóc… ra về đều say
Mỗi năm được có mấy
ngày
Mua hoa tặng vợ, vợ
quay mặt cười
Phố phường như hội
xinh tươi
Váy lơ lửng váy, chơi vơi lòng người
Bảo mua vợ nũng nịu
cười
“Thôi anh đừng có… người đời cười cho!”
Suốt đời tần tảo
toan lo
Mặc tôi thả nhớ thương cho
mây trời
Vợ tôi chẳng khéo chào
mời
Bạn bè chọc ghẹo
chỉ cười, dạ, vâng
Mấy lời thơ viết
bâng khuâng
Ơn giời có vợ “khăn
nâng”… túi sờ!
GIẺ XƯƠNG THỨ BẢY
Chỉ là một “giẻ xương” cong
Mà quan trọng lắm, bên trong tim mà
Dẫu em mãi cứ đàn bà
Thiếu em đố có còn là mùa xuân
Ái tình như khói phù vân
Mà bao sóng gió nợ nần bể dâu
Xa vời, đợi phía đêm ngâu
Tìm kim đáy bể… vì nhau tơ vò
Mười sông, chín suối, tám đò
Núi cao, vực thẳm vẫn mò sang nhau
Thẫn thờ tóc trắng màu lau
Nhớ mong đến độ thơ nhàu tương tư
“Xương sườn thứ bảy” thực hư?
Mà bao trai tráng ví như “nửa mình”
Chông chênh thắp ngọn lửa tình
Là em khô nỏ, cháy mình thành rơm
“Xương sườn thứ bảy” là cơm
No nê một kiếp thảo thơm… vợ mình!
Ái Nhân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét