Cơn
giông qua làng cũ
Cơn giông trong, xốc qua Bãi Ốc
Giọt mù khơi, khuất bóng Hòn Nghề
Em mảnh khảnh bước qua con dốc
Bỏ quên gì? Rối bước đam mê
*
Quẩn quanh lối mòn xưa ngang dọc
Rơi đâu đây, chừng đỗi câu thề
Còn nguyên đó, nỗi buồn bạc tóc?
Vẫn vụng về vấp bước chân quê
*
Vô tư gió, thổi qua xóm vắng
Tiếng cát khua, xao xác trưa hè
Rung không gian, vỡ òa tĩnh lặng
Sóng vỗ bờ, đổ nhịp, tiếng ve...
*
Rơi chao đảo, mong manh sợi khói
Bếp nhà ai, mắt biếc vòng quanh
Reo tí tách, tưởng chừng ai gọi
Xuân thì thôi, đẫm mộng ngày xanh...
Quá giang mưa
Góc phố nhòe mưa
Em cuống quýt
Dưới hiên thưa
Dáng nhỏ
Co ro
Mây sũng nước
Màu trời mờ mịt
Nhìn đường xa
Trống vắng
Đắn đo
Chợt hàng xóm
Mới quen
Trờ tới
Khẩn khoản mời
Em
Lên quá giang
Bối rối
Ngập ngừng
Như đang đợi
Mưa
Trôi nghiêng
Trên xe cà tàng...
Trôi
đâu một vầng trăng
Lung trăng sáng
Khe ngực xuân thì
Rợn hẹp
Ướp đẫm mặt người
Trọn vẹn
Một vầng trăng
Buông thả then cài
Em
Ngượng ngùng
Mở khép
Rơi vãi làn trăng
Nhòe nhoẹt
Những vết lằn...
Gió
nam non trong chiều xa vắng
Bãi bờ xa, con sóng đổ lơ ngơ
Bầy Mòng biển ngang trời kêu chao chát
Gió nam non thổi xô chiều đi lạc
Ru mơn man trong nắng chảy bơ phờ
*
Bổi hổi dứng ngồi, ngóng phía khơi xa
Em thắc thỏm, chiều đong tình xa vắng
Khập khểnh phận mình, đắng lòng trĩu nặng
Lơ đãng trôi trong bóng nắng chiều tà...
*
Đợi con thuyền, xuôi lạc bến quay về
Trong thẳm sâu, có điều gì xao động
Vương vãi rơi, bao nỗi niềm cháy bỏng
Một đoạn tình, vướng víu những đam mê
*
Ơi con sóng, vô tình đổ nhịp lơi
Nắng chấp chóa theo bóng chiều buông thả
Tiếng ai gọi, mà đẩy đưa nhấn nhá
Trông ngóng gì vế phía biển khơi xa?
*
Vội vàng đâu, em bẽn lẽn gượng cười
Đôi quang gánh, chênh chao theo nhịp bước
Gắng gượng xoay mái tóc dài óng mượt
Rớt trâm cài ngang qua tuổi ba mươi...
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét