BA TÔI VÀ SÔNG QUÊ
Quê tôi có những dòng sông
Long Bình, Ô Lắc, Cầu Ngang... Thắm hồng
Phù sa nên nước chẳng trong
Riêng tôi yêu lắm những dòng sông quê
Nhớ ngày gió lộng trên đê
Nhà tôi Bờ Lớn đi về sớm trưa
Những mùa thu đẫm cơn mưa
Đường trơn đất thịt vẫn chưa phai nhoà
Học trường trên huyện khá xa
Phương tiện không có chỉ là đôi chân
Lục tìm ký ức bâng khuâng
Thương Ba lội nước bao lần cõng con
Cầu cây nước nổi đâu còn
Qua kênh, qua xẻo... An toàn có Ba
Bây giờ chạnh nhớ ngày xa
Ba ơi, con đỡ lại Ba về già
Ngày xưa con ngự vai Ba
Nay xin được đáp đền Ba vai này.
MÁ TÔI
Má tôi dòng dõi trâm anh
Yêu Ba rời bỏ Sài Thành về quê
Trà Vinh sông nước bốn bề
Đất phèn, nước mặn, đường đê trơn bùn
Tiểu thư cuộc sống ung dung
Trang đài xếp lại, sống chung ruộng đồng
Học trồng trọt, học gánh gồng
Đào tơ, liễu yếu thầm mong quen dần
Thương chồng vất vả đỡ đần
Sáng ngày lên lớp, trường gần chợ xa
Về nhà nuôi lợn, chăm gà
Chiều chiều hái đậu, tưới cà, trồng khoai
Vào mùa cấy lúa sớm mai
Vụ thu hoạch cũng góp tay gặt về
Hai mươi năm chốn nhà quê
Má quen cầu khỉ, đường đê đất sình
Hy sinh cho chị em mình
Biết sao đền đáp hết tình Má đây?
Chúng con thành đạt hôm nay
Công ơn Ba Má vạn ngày khó quên
CHO CON
Vào mùa mưa nặng hạt rồi
Trên sông thắm đỏ đất bồi phù sa
Trong mưa con thấy dáng ba
Tay chài tay giỏ bước qua cây cầu
Mưa làm trơn ướt đất nâu
Đường đi vất vả ba đâu nề hà
Thương rằng con gái ở xa
Hương vị cá chốt quê nhà khát khao
Mưa đầy bong bóng ngoài ao
Thương ba, con đã chạy ào ra sông
Nhìn con cá chốt uốn cong
Gai cài nhòn nhọn vào trong lưới chài
Ba tôi thành thạo đôi tay
Gỡ từng con cá, trứng đầy bụng căng
Ba cười tươi cả nếp nhăn
Chiều nay con gái được ăn ngon rồi!
Khói lam chái bếp bồi hồi
Má tôi vừa nấu xong nồi canh chua
Mâm cơm thơm vị ngày xưa
Có con cá chốt mùa mưa trứng đầy...
ĐOÁ HỒNG TRẮNG
Vu Lan tháng bảy đến rồi
Mưa ngâu khóc đoá hồng ôi trắng ngần
Mẹ chồng cất bước phù vân
Từ ngày xa đó, bao lần con đau
Cuộc đời mẹ những xanh xao
Sớm hôm vất vả bên rào mưu sinh
Lo ăn, lo học con mình
Một tay gánh vác tội tình lắm thay!
Chồng con ăn học thành tài
Đền ơn báo hiếu được vài năm thôi
Hỡi ơi mẹ đã đi rồi
Nguyện cầu phương ấy mẹ tôi nhẹ nhàng
Con dâu thắp mấy nén nhang
Kính mong mẹ chốn thiên đàng chứng minh
Vu Lan tháng bảy nhà mình
Nhớ thương mẹ thoáng rung rinh đoá hồng...
CANH CUA ĐỒNG
Con là cô gái miền Nam
Trời se duyên Bắc về làm dâu me
Nhân gian vẫn có câu vè
Gần xa bóng gió khắt khe mẹ chồng
Riêng con thì bảo rằng không
Thương con mẹ dạy cua đồng nấu canh
Rau tươi mẹ nấu thật xanh
Cua xay lọc nước thơm lành ngọt ngon...
Bây giờ mẹ đã không còn
Mình con lại nấu canh ngon cua đồng
Thương me quặn thắt trong lòng
Nồi canh bát ngát mẹ chồng nơi đâu
Nghe không mẹ, lời con dâu
Mời me một bát canh đầu ngày xưa...
Lê Thị Ngọc Nữ
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét