Anh vẫn đợi mùa thu bên ngõ
Ánh vàng mây xoắn xuýt lần qua
Xóm vắng buồn hiu, hun hút gió
Thương nhớ gì một người ở xa ?
*
Trôi đi, ơi dòng sông hoa mộng
Sẽ cồn cào phía biển ngoài kia
Trong mênh mông tứ bề gió lộng
Biển và sông không thể chia lìa
*
Anh vẫn đợi, dù không lời hẹn
Đứng bên bờ thu cũ ngày xưa
Tiếng lá dỗ, ru tình ghìm nén
Một thu vàng mộng ảo dây dưa
*
Anh vẫn biết đời xa xôi lắm
Dòng sông xưa về biển lâu rồi
Anh cũng đã mắt mờ chân chậm
Bao nhiêu điều mộng tưởng lần trôi ...
*
Biết vậy, nhưng chuyện đời vờn vẫy
Với nỗi niềm chìm đắm khát khao
Mùa thu mới, niềm vui gượng dậy
Em sẽ về, trong nắng lao xao ...
Em treo tình trong nắng mùa thu
Em và bóng
chiều, tựa hồ đồng lõa
Buột hồn anh
trong vết nứt thời gian
Khi vệt nắng,
chớm đầu thu lấp lóa
Trong khói sương
xa, vờ vĩnh mơ màng
*
Em rối rít, bên
bến đời buông thả
Đánh rơi tình
trong xa vắng, kẽ tay
Lơ đễnh bước,
trên đường quen dấu lạ
Có điều gì, mà
mắc biếc mờ cay?
*
Em trộn lẫn tình
anh trong chiếc lá
Vội vàng rơi đâu
đó, dưới hiên nhà
Dẫu đã biết dặm
đường xa, trăm ngã
Đau đáu nỗi
niềm, nắng mới vờn qua
*
Yêu và giận,
quẩn chiều vàng, như đã ...
Lặng lẽ quên,
điều gì đó rất xa
Chợt cuống quýt,
em tình treo vội vã
Hững hờ rơi,
chiều nhơ nhẩn trượt qua
Xin giữ giùm anh
Giữ giùm anh em
nhé
Cọng rơm vàng
ngày xưa
Gió đưa chiều
vương nhẹ
Em quay ngang đổ
thừa
*
Nhòe mắt môi
ngày ấy
Dấu cũ có còn
không?
Nắng mùa thu tan
chảy
Rợn ngợp chiều
mênh mông
*
Giữ giùm anh em
nhé
Cánh hoa dại bên
đường
Giản đơn và tươi
trẻ
Điệu đà đẫm hơi
sương
*
Và dòng sông, ừ
nhỉ
Trôi nghiêng gốc
sung già
Trong lời ca
hoang mị
Dặm đời treo
thiết tha
*
Giữ giùm anh em
nhé
Lời gió thoảng
kiêu sa
Trong chiều xưa
lặng lẽ
Một ẩn tình
thoáng qua...
Giấc mơ hoang
Cứ day dứt, ảo
phủ mờ tâm thức
Đã không dám làm
những việc chưa bao giờ làm
Thì sao có những
thứ chưa từng có, gì đâu mà ngờ vực
Lấp lững quanh
co, ngồi trong cuộc nhậu càm ràm
*
Những năm tháng
đẩy đưa, sợi chỉ đỏ cong vênh số phận
Bước truân chuyên
như vờ vĩnh cuối con đường
Chao chác sóng,
vỗ góc mờ quyện lẫn
Bến hoàng hôn,
dường vỡ vụn nắng loang hương
*
Ta đã đi qua
những dòng sông không tự chảy
Tù hãm bãi bờ,
lợn cợn bóng ngày đi
Bất chợt nhớ,
giấc mơ nào trở mình chớm dậy
Đã cuốn phăng
tình trong xét nét chi li
*
Biết là công
việc, thì phải được trả công đền đáp
Chỉ có yêu
thương, là không tính toán bao giờ
Dù còm cõi giữa
bụi đời, nhưng chưa hề nhiễm tạp
Rớt xuống vô
tình, trong tiếc ngẩn tiếc ngơ
*
Bừng nắng chiều
hôm, loay hoay quanh chiếc bóng
Đổ dài trên
đường, khập khểnh những dấu chân
Bước kiên định
hồn nhiên, phải đâu chỉ là mơ mộng
Vững chãi giữa
cuộc đời, trong muôn mặt, đa tầng ...
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét