- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Dường như ngày thu cũ
Đâu có gì, sao bịn rịn với nhau
Khi tháng năm đã úa màu từng trãi
Tình nhạt phai, biết bao giờ trở lại
Ấm lạnh đời, chìm nổi những khát khao
*
Bên góc phố, bao mùa thu đi qua
Mưa tháng chín, cứ nhùng nhằng dai dẳng
Mây xám trời chiều, đìu hiu trống vắng
Vọng cố hương, nghe ray rứt quê nhà ...
*
Sao không có gì, mà lợn cợn lay
Tấm rèm cũ, treo bao mùa mưa mắng
Đong đưa hiên thưa, trong mưa trĩu nặng
Chầm chậm trôi qua, khoảng khắc cuối ngày
*
Vội vã buông hờ, tay níu lấy tay
Mắt nuối mắt, lơ đềnh nhìn đắm đuối
Như đã trôi theo dặm đời rong ruổi
Rớt xuống hoàng hôn lặng lẽ cuốn đầy
*
Như có điều gì, cựa quậy rung vang
Cuốn quýt gió, mùa thu bay quăn quíu
Gỡ chiếc lá, vương tóc dài nũng nịu
Chợt mùa thu,
như đến sớm vội vàng...
Chiều
rơi trên tin nhắn
Một lời hẹn, nhập nhòe trên tin nhắn
Viết tắt, xuống hàng, nửa Việt, nửa Anh
Lấp lững, dịu dàng, bâng quơ dấm dẵng
Điện thoại chập chờn, rớt đoạn đành hanh
*
Anh lưỡng lự, cứ mập mờ đoán định
Biết điều gì, em nhắn gửi, trong thơ ?
Không lẽ, hay là, vội vàng luýnh quýnh
Nắng nhạt, chiều phai xuống tự bao giờ ...
*
Anh vội vã về nơi mình đã hẹn
Mây mùa thu, phủ xám cả chân trời
Kìa đứng đợi, em mĩm cười lỏn lẽn
Em chỉ đùa thôi, tin nhắn, trời ơi !
*
Không biết mừng vui hay là giận dỗi
Cứ xốn xang, buông thả bóng nắng tà
Không hiểu sao, lại tự mình xin lỗi
Thật vô duyên, ẩn ức rớt lần qua...
Khác gì dấu cũ loang hương
Có những người như trẻ con không chịu vặn mình để lớn
Cứ rong chơi cho đến tuổi năm mươi
Vẫn sống vô tư xanh trong, tươi mởn
Đánh võng bên đời giăng mắc nói cười
*
Để một ngày, nhận ra những điều không có thể trong đời
Sống bằng kinh nghiệm của bao người khác
Khi đứng ở cuối hàng dễ trở nên cực đoan, lầm lạc
Quanh quẩn xoay chiều, nắm thả, buông lơi ...
*
Chúng ta đâu có hơn kém gì, mà chỉ khác nhau
Khác cái cách sữa chữa sai lầm ta mắc phải
Khác con mắt nhận thức: Thấy những điều vụng dại
Vỡ vụn âm thầm, rơi tướp mướp, rũ nhàu
*
Sao còn có người cứ dửng dưng sống thản nhiên
Trước những phận đời mong manh đầy nước mắt
Mà lý luận vòng vo những điều áp đặt
Khóc mướn thương vay, cho lối sống tật nguyền
*
Việc trước mắt, nhận thức không đúng, thì đổi mới làm sao?
Khi ứng xử với ngưới bất hạnh, sẽ lộ ra bản chất
Mờ nhạt niềm tin, loay hoay những điều không có thật
Gượng giọng đãi bôi, ngầy ngật sắc màu
*
Ta vẫn là ta, xa ngun ngút trên đường
Dẫu đã biết bên phải, bên trái, đằng sau, đằng trước
Có những lối rẽ mơ hồ, viễn vông xuôi ngược
Tại sao người, cứ dấm dẳng loang hương...
Nắng chiều
Bóng nắng đưa chiều, lấp lửng
Dấu tròn căng, như chứa đựng điều gì
Mà sao xét nét chi li
Vết mờ năm tháng, kiêu kỳ nét xưa...
Hương ngày cũ
Choáng ngợp bờ cong
Vướng víu ai
Day nợ
Tình xa
Suốt
Một mai ...
Ập òa
Run rẩy
Hương ngày cũ
Sâu thẳm
Chiều trong
Bóng đổ dài...
Lê Thanh Hùng
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét