Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
Hãy nói giùm tôi là người sẽ buồn
Rất thật! Một nỗi buồn không che đậy
Để biết rằng tôi đã ngang qua giấc mơ người
Với ăn năn và tội lỗi!
Đừng giấu giếm nỗi niềm bằng lý do đêm mất ngủ
Không phương thuốc nào cứu tâm bệnh được đâu.
Những dằn xé tâm tư, những vùng vằn gãy đổ,
Những chớp mắt hư vô thành hệ lụy cơ cầu…
Tôi đã có một cuộc người rất tội
Những đứt nối mong manh rối rắm lỡ làng
Đời hữu hạn mà trái ngang vô hạn
Thì xin người rất thật với đa mang
Tôi đã thấy mắt người cười rất lạ,
Môi véo von mà u uẩn rạng ngời
Trong sâu thẳm dấu muôn điều khôn tả,
Hãy nói giùm người buồn thiệt vì tôi!...
VỀ THÔI
Về đi nhanh lên người ơi
Trước giờ còi xả lũ
Dự báo là đêm nay
Đừng dùng dằng chi mưa đã đầy trên sông Vĩnh Điện
Con đường xâm xấp nước mưa như dòng sông trôi qua thị xã
Chở về những lo âu trên mặt người
Chở về những đêm mất ngủ
Còn chi bãi bồi phù sa xanh mướt mùa rau tháng Chạp
Loe hoe hàng quán đèn vàng khuya khoắc mắt chong
Mưa áp ngày chìm sâu trong hoang vu mắt mẹ
Em đi chợ nhọc nhằn cánh gió bọc trên vai.
Về nhanh lên người ơi
Dự báo là đêm nay cánh đồng sặc nước
Lũ gặm sân nhà thuyền trôi ngõ trước
Nước vít đầu ngọn tre
Nước leo tầng một
Nước leo tầng hai
Hậm hực nỗi niềm giam hãm
Cuồng lưu phỉ chí dâng trào…
Không còn những bước lên từ từ cho ta cắm cọc
Cha cất vó bên cầu mẹ thủng thẳng nấu cơm
Mọi điều đều chỉn chu nhưng mọi cái đều bất ngờ
Phập phồng ngày mưa xả lũ
Nhiều khi đứng lơ ngơ nhiều giờ rồi vắt chân chạy
Nước lũ lên nhanh
Hạ du Thu Bồn cất giữ nỗi buòn thủy điện.
Tân Bình, tháng 12. 2020
UỐNG RƯỢU VỚI GIÀ LÀNG TẦMMOAI*
Uống đi zoát*
Bố rót cho mầy
Đêm nay mầy say cùng bố
Ơ sao, mây về xớ rớ
Buồn chi, gió cứ xập xình
Cái chân ta đã lâu không biết rừng
Cái bụng ta đã như gùi xó bếp
Rượu cần mời nhau bằng chén
Rượu cần níu cái mắt nhau.
Đằng nào rồi cái môi cũng được hâm
Đằng nào rồi cái bụng cũng được nóng
Đằng nào rồi cái núi, cái sông cũng lộn nhào
Đằng nào rồi bố và mầy cũng ôm nhau ngủ.
Say được thì say!
Ta đã sống bên dãy núi Gia Cao này không biết bao nhiêu ngày
Lang thang như con voi, con gấu
Ta đã đi qua bao nhiêu cánh rừng
Từng chạc cây ghi tuổi ta cứ vồng vỗng lớn
Tuổi thơ ta xanh như ngọn gió ngày tháng ba thổi qua triền Khe Gió
Dậy mẫy từng bắp ngô trên Dương Bồ
Yêu rừng như hơi thở.
Từng ngọn rau Ranh, từng đọt mây chắt chiu nên sức vóc ta
Từng ngụm nước Đồi Sim, từng thân Tầm Phục…
Chưa bao giờ ta nghe những cánh rừng lặng im như hôm nay
Mùa không về với lá
Chưa bao giờ ta thấy đất rừng chảy
Mồ chôn con cháu chúng ta.
Nhiều đêm ta ngồi nghe ngọn gió gầy về kể rừng khóc
Nước mắt khô dần thành suối Chai
Bụng ta buồn như ụ mối
Đêm đêm ta nghe tiếng con thú giãy trên cành cây
Những chiếc bẫy mọc lên sự chết
Những ánh đèn pin quét những vòng sáng tối tăm tận diệt
Không một tiếng con mang kêu mùa
Không một dấu chân thú hoang về bên suối
Không còn măng để người đàn bà vô rừng
Không còn đất lá mùn cho đụn nấm reo lên
Những cỏ xướt, dây leo, chạt chìu thắt những vòng oan nghiệt
Giằng níu nỗi đau!
Những con trùn đùn lên bên những gốc Chò, gốc lim cháy sém
Uống đi zoát
Uống quên đi rừng tàn
Uống quên đi đất chảy
Tổ tiên chúng ta di cư bằng những bước chân lang thang
Còn hôm nay con cháu chúng ta chạy
Chạy về phía nào cũng nghe vọng tiếng chiêng ma
Chạy về bên nào cũng nghe oan hồn cây khóc
Chạy về bên sông sông dâng ngầu đục
Chạy về bên đồi đồi lở đất trôi...
Chỗ nào cho bình yên chúng ta?
Chỗ nào cho cây rừng tự nhiên soi bóng?
Ai trả lời cho ta?
Vùng cao, 2020
Thái Bảo - Dương Đỳnh
_____________________
*Tiếng dân tộc Cadoong, Hiệp Đức, Quảng Nam
- Tămmoa: Chỉ người vùng cao
- zoát: Chỉ người vùng thấp (Người kinh)
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét