Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
THƯA VỚI MÂY CHIỀU…
Ai luận anh hùng,
ai khôn dại
Dại khôn sao nỡ bỏ quê nhà
Bỏ lại mình ta và hoa trắng
Căn nhà xưa vắng, nắng rưng rưng
--
… và với mẹ giờ như cây nến
Thưa với mây chiều xin chậm nẻo phân ly
Chậm bỏ con đi, miền nhân gian trống vắng
Lớn đến chừng nào, hết bé nhỏ mẹ ơi.
--
Ba đi rồi mẹ có buồn hơn
“Nước mắt chảy xuôi”, làm con vấp ngã
Nhớ xưa phía ướt mẹ nằm…
Giờ chăn bông mẹ không sao ngủ được
--
Ở nơi xa con dại khôn nào biết
Mẹ lo cho con trai cả nỗi ưu phiền
“Rượu bia ít thôi để còn làm việc
Gắng gượng như ba bao năm rồi cũng đổ cái ào.”
--
Ta còn mẹ vui hơn ngày tết đến
Thưa với mây chiều mẹ ở mãi cùng con.
VU VƠ NGÀY CUỐI NĂM
Hết năm rồi có chi mà tất bật
Ta dỗ ta rồi sẽ có ngày
Trẻ lại giấc mơ, tao phùng bao kỷ niệm
Người về áo trắng, thuở ban sơ
--
Để chợt nhớ, tiếng guốc mộc gỏ trong màu nhớ
Màu mắt xưa, khép lại một tinh cầu
Có khoảng lặng xốn xang, trước mỗi đợt ve…vào hạ
Đêm hoàng thành, phiếm nguyệt … tàn hơi
--
Ơi những bông sứ thơm tho, trước cổng chùa tịnh
lặng
Rơi như tiếng chuông cho người bớt muộn phiền
Rơi như ngày chia, em tạ từ mặt đất
Và người buồn đến chết chỉ một đêm
--
Ta như đồng hồ, ta như trái đất
Cứ chạy hoài sao chẳng gặp được nhau
Mười năm rồi lại thêm mười năm nữa
Yêu thương ơi, tóc đã bạc rồi
--
Xin nhanh nhé, giấc mơ, áo trắng
Khúc Trương Chi xin ngắn lại nửa đời
Xin một góc thời gian ký ức
Cho ta trú nỗi buồn mơ một giấc mơ…
BA MỐT THÁNG MƯỜI HAI
Ngày cuối cùng của năm nghe cỏ buồn đáy rễ
Nghe màu chiều rủ nắng sang sông
Bỏ lại bên này lũ chuồn chuồn đạp nước
Ba mốt tháng mười hai đứng lại sững sờ
--
Ngày cuối cùng của năm nghe bến xưa tự vắng
Bờ bãi hoang vu cọng nắng hoai mềm
Và gốc rạ chôn chân lũ váng phèn ngơ ngác
Thương gót chân quê phía thành phố, ánh đèn
--
Ngày cuối cùng của năm, biếng lười ngọn gió
Lay khẽ giàn hoa tĩnh vật bức tường
Nơi quán cũ, mười năm chiếc ghế
Lắng cơn buồn trong từng tiếng lanh canh
--
Ngày cuối cùng của năm tiếng mưa đà ngớt tạnh
Cơn đau hân hoan hé nhụy ngọc ngà
Tay với ngày xa cơn buồn bất tận
Trái tim tôi giông bão…đã sần sùi
--
Ngày cuối cùng của năm chợt thương người bội bạc
Giải mã ly cà phê đắng ngọt đàn bà.
Trưa 31.12.2020
HƯƠNG ỔI BỜ VƯỜN
Bây chừ là mùa xuân, phải đâu mùa hạ
Sao cái nắng dối lừa, cơn gió thị thành đêm nay thoảng mùi hương ổi
Mịt mù ký ức nhà quê
Có cây ổi bờ vườn níu thời gian chảy ngược
Hoàng hôn phía núi lặng thầm
--
Đêm ấy bờ vườn, tuổi trăng đẫm ướt
Mật ngữ loài dơi kể chuyện về những ngôi đền tháp
Tình yêu dưới trần gian chẳng có bao giờ
Chân thật chỉ có mùi hương ổi
Đêm không dối lừa, đêm nhè nhẹ say say
--
Tôi nhớ về giấc mơ, có trái ổi xanh bất ngờ vụt chín
Có nốt bấm móng tay thử ổi đã vàng
Phải chăng điềm báo
Tuổi mộng dối lừa, người bỏ tôi đi
Góc vườn khuya chỉ còn mùi hương ổi
--
Căn hầm chứ A ba đào phòng tránh bom giặc Tàu
Khoét vào bờ vườn, những rể ổi rất đau!
Đêm đó, lũ dơi có con không về nữa
Hương ổi cầm canh, thi thoảng thật buồn
Tôi nghe cả tiếng lá chuối khô mềm lại dưới sương, khẽ khàng tâm sự .
--
Tôi làm con trai, khi hiểu điều chia biệt
Những đứa trẻ bạn với cây ổi bờ vườn lần lượt đi xa
Những đêm trăng hoang biệt
Mật ngữ của loài dơi không thể hiểu điều gì
Mùi hương ổi oằn vào tôi lặng lẽ
--
Đêm ướt sũng, tiếng côn trùng biết nhớ
Trăng hạ huyền, vàng vọt thở than
Cảm ơn gió…
Dù gió nơi phố thị
Cho tôi nghe mùi hương ổi ngày nào.
Võ Văn Trường
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét