- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Bầu trời xám xịt. Đám mây đen nặng nề cùng những giọt mưa nhỏ nhoi mà đau điếng như những nhát roi giận hờn giáng lên người Thụy. Mưa. Hồi nhỏ, những lúc thế này Thụy rất vui vì được chạy nhảy dưới mưa. Nhưng giờ đã khác. Thụy cảm thấy nỗi buồn, nỗi sợ hãi đang lớn dần; nó có thể làm Thụy ngã quỵ. Mưa sẽ nuốt chửng, sẽ cuốn trôi Thụy vào cõi mênh mông. Không, Thụy phải về nhà! Nơi này xa lạ quá, Thụy không biết trú mưa vào đâu. Mà trú mưa thì làm sao đón được xe về?
Thụy không nghĩ có lúc mình phải đứng một mình
dưới mưa giông để đón một chuyến xe chiều. Thụy cứ đợi mãi mà cơn giông giận dữ
hình như không chút xót thương. Thụy đáng ghét thế sao? Bên đường, dưới
cây dù che là hàng áo mưa treo bán. Thụy qua đường, mua chiếc áo mưa rồi tiếp tục
nép mình vào tán cây bên đường. Thụy nghĩ cái chết sẽ đến với mình bất cứ lúc
nào nếu có luồng điện sét đi qua. Nhưng không còn cách nào để về nhà nếu không
tiếp tục đứng đây.
- Cô ơi, cô đi về đâu, lên xe tôi chở.
- Không.Tôi đón xe buýt vì tôi đi xa và cũng để
tránh mưa.
- Ồ! xe buýt vừa qua rồi đó cô. Phải nửa tiếng
mới có chuyến nữa.
Thụy ngớ ra. Mình đợi nãy giờ mà sao...
- Xe buýt qua rồi, cô lên xe đi, cô đi đâu, tôi
đưa cô về, tính giá phải chăng thôi. Mưa lớn sắp tới rồi cô.
Anh chạy xe honda cố nài nỉ. Không thể đứng đợi
mãi. Cuối cùng, Thụy phải lên xe một người lạ để đi.
Mưa như trút nước nhưng chiếc xe vẫn nổ máy, cố
gắng chạy trong mưa. Thụy đưa mắt nhìn mông lung hai dãy nhà bên đường nằm buồn
hiu khép cửa, những ngôi trường im lìm, hàng cây đứng rũ trong mưa, những
ngôi chùa hiu hắt, xa xa những ngọn núi mịt mờ mất hút…
Mưa ngày càng nặng hạt, mưa rơi xối xả xuống mặt
đường trắng xóa; anh honda cầm chắc tay lái lướt nhanh. Thỉnh thoảng có vài chiếc
xe tải ngược chiều, pha đèn sáng để chạy trong mưa. Thụy nghĩ: Mưa, Thụy hay
anh lái xe đang vội vã? Ai đang nóng lòng về nơi cần về?
***
Buổi sáng lúc ra đi, Thụy ngồi bất động trên xe
buýt, mắt hững hờ nhìn cảnh vật bên đường. Cảm giác thư thả khi ngồi trên xe
buýt Thụy đã từng trải qua, nhưng hôm nay, Thụy không lý giải được tâm trạng của
mình. Thụy đang chơi vơi để mặc nỗi buồn lang thang hay Thụy đang thỏa
mãn với quyết định ra đi của mình?
Người bán vé xe buýt hỏi "Cô đi đâu?". Thụy không biết nói đi đâu, đành nói "Đi tới bến xe CĐ". Khi
tới bến xe, Thụy tìm tuyến xe khác để tiếp tục đi. Vài anh chạy xe honda cứ
theo hỏi "Cô về đâu, tui sẽ chở cô đến nhà luôn cho tiện". Thụy
bối rối không biết nói về đâu nên vội vã lên chiếc xe buýt đang chờ. Và, Thụy lại
trả lời người bán vé "Đi tới bến xe TB". Cứ thế. Khi xe tới bến xe
sát biên giới, Thụy không thể đi xa hơn nữa. Thụy đành lang thang ngoài đường
dưới cái nắng cháy da, cái đầu vô định. Mệt và đói. Thụy vào quán ăn, quán võng
để đợi thời gian trôi...
Thụy không hiểu tại sao Thụy và anh lại giận nhau bởi lý do vô lý thế. Khi cơn giận đến đỉnh điểm, Thụy chỉ muốn không nhìn mặt anh nữa. Thụy muốn ra đi. Thụy vội nhét vài bộ đồ, quyển sách, điện thoại, khăn choàng... vào túi xách. Cản Thụy không được, anh nhìn vào mắt Thụy: "Em suy nghĩ kỹ chưa? Đi thì đi luôn, đừng về nữa nghe!". Giọng anh dứt khoát, mắt anh lạnh lùng. Thụy không kiềm chế được sự bực tức, Thụy bước nhanh ra khỏi cổng nhà trong nỗi buồn tủi dâng trào.
Trước giờ, mỗi lần giận nhau, dù ai đúng ai
sai, anh cũng làm hòa với Thụy trước. Thụy giận không thèm nói cười với anh cả
ngày, nhưng tối đến anh cũng tìm đủ lý do để gợi chuyện. Nếu Thụy vẫn
"làm cao", anh sẽ giở chiêu cuối cùng "chọc ét" cho
Thụy cười. Chiêu này thì Thụy phải thua, phải cười xòa với anh. Thế là hai đứa
hết giận. Hai đứa lại thấy thương nhau hơn, cần nhau hơn. Anh hay nói "Em
hết giận trước khi ngủ, anh mới yên tâm". Những lúc ấy, Thụy thấy mình thật
hạnh phúc. Hạnh phúc khi có người để giận, có người để thương. Còn lần này, Thụy
không kiên nhẫn đợi anh làm hòa mà chỉ muốn bỏ anh đi dù lòng Thụy đau như cắt.
Trời sắp ngả về chiều mà Thụy vẫn chưa định hướng
được mình phải đi đâu, ở đâu đêm nay. Bạn bè? Người thân? Thụy không muốn làm
phiền ai, không muốn mọi người thấy bộ dạng "đáng thương" của Thụy
lúc này. Thụy không thể giấu trong lòng lý do tại sao Thụy lang thang đến đây.
Còn nói ra thì “Thụy đúng, anh sai” hay “Anh đúng, Thụy sai?” Đàng nào cũng là
sự tổn thương không đáng có!
Suốt buổi trưa, Thụy nằm quán võng, cố đọc hết
quyển sách mang theo mà tâm trí cứ bị phân tán. Quán nước khá ồn ào, tiếng nhạc
từ thùng bass vọng ra, tiếng bàn luận của một nhóm người ngồi uống nước phía
sân ngoài về hậu quả cơn bão số 9 làm lở đất đá vùi lấp gần hết ngôi làng ở miền
Trung. Thụy đã nghe tin này và vẫn thấy tim đau nhói. Cuộc sống thật vô thường.
Thiên tai bất ngờ, thảm khóc, con người trở nên nhỏ nhoi trước cơn thịnh nộ của
đất trời. Bên trong chỗ Thụy nằm là chiếc võng của bé gái, người mẹ đen
nhẽm, quần áo xác xơ, vừa ru bé ngủ vừa chìa sấp vé số mời mọi người mua. Không
hiểu sao chóc chóc Thụy lại hướng mắt nhìn hai mẹ con người bán vé số. Nhìn nỗi
thất thỉu trên gương mặt chị, Thụy cứ nghĩ giờ này chồng chị đang làm gì, có
lao động đỡ đần kinh tế gia đình cùng chị? Có biết chị đang vất vả lắm không? Tại
sao còn những người phụ nữ đáng thương thế? Tiếng ồn và bao nỗi suy tư làm Thụy
không thể chợp mắt, Thụy lấy điện thoại lướt xem những trang mạng và cuối cùng,
Thụy kịp đọc tin nhắn của anh trước khi điện thoại hết pin.
Thụy như người tỉnh cơn mộng mị. Thụy nghe cay
đầu mũi và nước mắt chực trào ra. Ngoài trời mây xám cũng kéo về. Thụy vội vã
chạy ra trạm xe buýt gần nhất.
***
- Mưa quá, mình đục mưa chút hay sao cô?
Thụy trả lời ngay:
- Không, anh cố gắng chạy cho kịp chuyến xe
buýt cuối cùng ở bến xe CĐ giùm tôi. Tôi cảm ơn anh!
Thế là anh lại tiếp tục cho xe lao đi trong
mưa. Đường vắng, xa hun hút, mưa mờ mịt. Hai bên đường đồng lúa xanh mướt đang
ngụp lặn dưới mưa. Tầm nhìn không quá năm mét, nhưng Thụy vẫn thấy những gié
lúa gục đầu như đang khóc. Gió giựt mạnh làm chiếc xe muốn chao nghiêng. Nước.
Thụy cảm nhận nước mưa tạt vào mặt rồi nhỏ giọt, thấm ướt vòm ngực. Nước từ những
vũng nước bên đường bắn tung toé, dần thấm ướt cả người. Cái lạnh cùng cảm giác
bơ vơ, lạc lõng làm Thụy thèm được ngả vào vai anh để tìm chút yên bình.
Thụy đã từng cùng anh chạy xe dưới mưa trong những
lần hai đứa "đi phượt" khắp đó đây. Nhưng giờ, ngồi phía trước Thụy
không phải là anh. Thụy cảm thấy bất an vì không tìm được hơi ấm thân quen từ bờ
lưng vững chãi, không tìm gặp bàn tay anh đưa ra phía sau nắm lấy tay Thụy để
trấn an và truyền niềm tin "Mình sẽ về tới đích". Những lần đi cùng
anh, dù trời mưa hay nắng, dù đêm tối hay sớm mai, thậm chí khi hai đứa lạc đường
về trong chiều tối muộn... Thụy cũng vững tin vì có anh bên cạnh. Thụy chỉ việc
ngồi yên sau lưng anh. Những lúc ấy, Thụy nghĩ dù Thụy lạc mất cả thế gian này,
Thụy cũng không sợ, Thụy chỉ cần có anh là đủ. Thụy có thể đi cùng anh khắp góc
bể chân trời, chung vai cùng anh qua bao khúc quanh thăng trầm cuộc đời mà
không hề chùn bước.
Hôm nay, hình ảnh người phụ nữ khắc khổ vừa ru
con ngủ vừa bán vé số cứ hiện ra trong tâm trí Thụy. Chị ấy nhà ở đâu, đi bán vất
vả thế còn chồng chị làm gì? Anh ấy cũng đang cực lực tìm kế mưu sinh hay suốt
ngày ngồi bên bàn nhậu, mê say những trò đỏ đen, hay anh đã..ra đi mãi mãi?
Nghĩ mà thương cho chị. Còn Thụy…
***
- Tới bến xe rồi cô ơi. Xe đang chờ khách, cô
mau lên đi.
Thụy vội lấy tiền trả anh lái xe honda. Thụy gởi
anh thêm ít tiền vì thấy anh đã cố gắng vượt qua cơn mưa để đưa Thụy đến nơi.
Anh nói lời cảm ơn khi Thụy bước lên xe buýt. Trời cũng vừa dứt hạt.
Thế là còn vài chục cây số nữa Thụy sẽ tới nhà.
Không hiểu sao Thụy lại nghe cồn cào nỗi nhớ. Có lẽ do lần này Thụy đi khỏi nhà
trong nỗi cô đơn, buồn bã hay Thụy đã chạm tới tột cùng của sự hối tiếc, bơ vơ?
Hình ảnh gian bếp nhỏ, cái bàn ăn, hai chiếc võng song song, tách trà thơm buổi
sáng, giàn hoa trước nhà, vườn cây bên cửa sổ phòng ngủ xanh um, đến chén cháo,
viên thuốc anh chăm khi Thụy bệnh... cứ vây lấy Thụy. Và giờ đây, Thụy nhớ nhất
là từng lời trong tin nhắn của anh "Em về đi, anh đang sốt và nhớ em lắm".
Thụy như nghe được giọng nói trầm ấm, thân quen của anh. Tin nhắn của anh
như cái phao giúp Thụy đủ sức vượt qua cơn lốc xoáy mụ mị trong đầu.
Chốc nữa khi vào nhà, Thụy phải làm mặt sao
đây? Ngượng quá đi! Nhưng phải cố lên, cũng đáng cái tội giận hờn bỏ đi. Chốc nữa,
không biết anh sẽ vui vẻ đón Thụy hay anh đang vật vã với cơn cảm sốt? Anh sẽ
nói gì với Thụy? Bao câu hỏi không đáp án, quay cuồng.
***
Xe dừng ngay trạm gần nhà, Thụy xuống xe và đẩy
cửa cổng vào sân.
Anh gặp Thụy, nhưng anh lại tiếp tục công việc cho đất vào chậu trồng hoa, anh vờ như không có sự hiện diện của Thụy. Thụy cũng vờ như không thấy anh, đi thẳng vào phòng... nằm khóc. Thì ra anh nhắn tin xí gạt cho Thụy về. Anh vẫn khỏe mà. Giờ, Thụy không quan tâm điều đó nữa. Thụy thấy mừng vì anh bình an. Nhưng nước mắt Thụy cứ chảy vì ấm ức trước thái độ lạnh lùng của anh. Thái độ của anh không giống những gì lúc nãy Thụy nghĩ. Hôm nay, anh lại học cách "làm cao" của Thụy. Trước giờ, Thụy hay thế, cứ luôn mâu thuẫn với chính mình. Yêu anh diết da mà cũng dễ giận hờn, cự cãi. Muốn làm lành với anh nhưng hay tỏ ra bất cần...
Đang nghĩ miên man Thụy bỗng giật mình vì
tiếng chí chóe ỏm tỏi của bầy chim sáo trên ngọn cây trứng cá ngoài cửa sổ.
Chúng bay lượn, la hét, mổ nhau rân trời... Và cũng từ khi nào anh đã ngồi bên Thụy:
- Hôm nay em đi chơi đâu, vui không? Nói
anh nghe với.
Thụy lau vội nước mắt, cố tình nhìn bầy chim
sáo đang rượt đuổi nhau để lảng tránh câu trả lời và ánh mắt trìu mến của anh.
Thụy nói bâng quơ:
- Không biết chúng đang tranh cãi nhau hay đang
đùa giỡn hén?
Anh mỉm cười nhìn ra cửa sổ. Trên những cành trứng
cá, ngôi nhà của lũ chim, lá mới non xanh.
Bất giác, Thụy nghe hơi ấm quen thuộc từ cánh
tay anh choàng qua vai Thụy. Thụy cảm nhận hạnh phúc thật giản đơn mà đôi khi
mình không nhận ra. Hạnh phúc thật giản đơn nhưng hạnh phúc không dễ vẹn nguyên
cùng năm tháng nếu không được cả hai cùng vun đắp. Thụy muốn ghì chặt cánh tay
anh mãi mãi.
Ngoài kia, bầy chim sáo vẫn reo vui. Bầu trời
sau mưa trong veo mặc hoàng hôn đang dần xuống. Đêm thật bình yên!
Thảo Vi
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét