Bông tuyết giống như vô số bóng ma nhỏ màu trắng, lất phất bay từ bầu trời đêm rơi xuống mặt đất. Một vùng đất rộng được phủ rất nhanh bằng một tấm thảm màu bàng bạc.
Trong ngôi nhà cũ kỹ cách xa đường phố náo nhiệt, hơi ấm nồng nàn tĩnh lặng và mờ ảo của đêm đông bao phủ một không gian nho nhỏ. Chiếc lò sưởi đốt bằng than củi thỉnh thoảng có tiếng nổ lách tách, làm cho bầu không khí như trở nên đậm đặc hơn.
"Ồ! Bên ngoài tuyết đang rơi." Ông già ngồi trong căn phòng bên lò than cháy hồng lẩm bẩm một mình.
"Đúng vậy ư, thảo nào mới yên tĩnh thế!" Bà vợ ngồi bên cạnh ông, đưa đôi bàn tay khô nẻ huơ huơ trên lò sưởi than.
"Đêm yên tĩnh thế này, con trai của chúng mình nhất định có thể học thêm được một vài điều nữa." Ông già nói, hướng ánh mắt nhìn lên trên lầu.
"Con trai chúng mình nó có lẽ đã mệt rồi, tôi đi lên lầu và mang cho nó một tách trà nóng đây, cả ngày phải ngồi lì mà học trong phòng, tôi thực sự lo lắng cho sức khỏe của nó quá!"
"Không sao, không sao, đừng làm phiền nó nữa. Nếu mà bị mệt mỏi, hoặc muốn uống một chút gì đó, nó sẽ tự mình đi xuống dưới lầu mà lấy. Bà đừng quá lo lắng thế. Sự chăm lo quá mức của người mẹ thường dễ làm cho con minh trí óc phải làm việc quá sức, sẽ không tốt đâu!"
"Có lẽ ông nói đúng đấy, tôi lúc nào cũng suy nghĩ, kỳ thi tốt nghiệp này không phải là một việc dễ dàng đâu. Tôi thực sự hy vọng rằng con mình có thể may mắn vượt qua trở ngại này". Bà vợ vừa nói thì thầm, vừa cho thêm vài mẩu than vào trong lò.
Đột nhiên, có những tiếng gõ cửa dồn dập, phá tan bầu không khí im lặng.
Cả hai đều ngẩng đầu lên, nhìn nhau.
"Có người đến đấy."
Ông già ngập ngừng đứng lên và lảo đảo đi ra cửa. Cánh cửa vừa mở, một cơn gió tuyết ào vào trong phòng
"Ai đấy?"
"Đừng hỏi ta là ai, và không được phép nói bất cứ điều gì!"
Bên ngoài một người đàn ông trung niên lạ mặt, trong tay một con dao găm sáng lấp lánh. Một giọng nói trầm đục, nhưng đanh thép.
"Ông cần cái gì?"
"Không dài dòng, hãy ngoan ngoãn đi vào! Nếu không thì..." Người lạ dứ dứ con dao găm trong tay.
Ông già quay lại và đi vào trong nhà.
Bà vợ cất lời: "Ai thế? là tìm con trai tôi…" Bà lão run rẩy toàn thân, giọng nói như tắc nghẹn trong cổ họng.
"Tôi xin lỗi, tôi đến để lấy tiền. Nếu biết thức thời, tôi cũng không làm khó cho các người đâu." Người lạ lăm lăm con dao găm trong tay, ánh lửa của bếp than chiếu vào nó càng thêm sáng lấp lánh.
"Ồ, ồ, vợ chồng tôi là những người già cả, không làm gì được đâu. Ông muốn cái gì thì cứ lấy cái đó đi. Nhưng xin ông đừng đi lên cầu thang." Ông già run rẩy nói.
"Ồ? Trên lầu chắc là có những thứ đắt tiền hơn chăng?" Mắt của người đàn ông lạ mặt đột nhiên sáng lên, để lộ một cái nhìn tham lam.
"Không, không, con trai của tôi trong đang học ở trên đó." Ông già vội vàng giải thích.
"Nếu nói như vậy thì tôi càng cẩn trọng hơn một chút. Trước khi động thủ, đầu tiên tôi phải trói nó lại."
"Không, đừng nên thế. Cầu xin ông đừng làm tổn thương con trai của chúng tôi."
"Cút đi!"
Người đàn ông lạ mặt bước ba bước, rồi hai bước lên cầu thang, Cầu thang đã cũ phát ra những tiếng kêu cọt kẹt.
Hai ông bà già không biết làm gì, chỉ đứng đó ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Đột nhiên, một tiếng kêu răng rắc, một tiếng kêu thất thanh, rồi một thân thể nặng nề từ trên cầu thang lăn xuống.
Ông già đang lúc ngẩn ngơ như sực tỉnh lại, cuống quít nói với bà vợ: "Nhất định là con của chúng ta đã đánh thằng cha này rồi. Mau mau gọi điện thoại cho cảnh sát...."
Ngay sau đó, cảnh sát đã ập tới hiện trường. Trên cầu thang, cảnh sát đã phát hiện một người lạ bị gãy chân ở đó.
"Những loại người như vậy, học mà cũng không chịu thắp đèn. Làm hại ta bằng một cú đạp. Thật là xúi quẩy." Người lạ mặt với vẻ mặt buồn rầu chán nản.
Cảnh sát lên lầu khám xét và chạy xuống rất nhanh.
"Thưa cảnh sát trưởng, tầng trên đã kiểm tra toàn bộ, không phát hiện thấy người thứ hai nào cả, ông già đã nói rất rõ ràng trên điện thoại là con trai của mình đánh nhau với tên cướp, có phải ông già này thần kinh không bình thường?"
"Không phải đâu, đứa con trai duy nhất của họ đi học và đã chết vào mùa đông mấy năm trước đây. Họ không bao giờ thừa nhận sự thực này, luôn luôn nói rằng con trai của ho đang ngồi học trên lầu".
Không ai nói một lời nào. Ngôi nhà rất yên tĩnh, bên ngoài cũng rất yên tĩnh. Những bông tuyết như những bóng ma màu trắng vẫn lất phất lất phất bay và rơi xuống ...
PHẠM THANH CẢI (dịch từ bản tiếng China)
___________________________________________
Truyện ngắn ngắn gọn, cô đúc mà sâu sắc. Tuy cách hành văn, giọng văn, dùng từ... của người dịch vẫn chưa thật hay, nhưng nhìn chung cũng đã thể hiện được hồn cốt tác phẩm. Một dịch bản khá, chúc mừng!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn Minh An đã đọc và nhận xét chân tình về bài dịch. Mong bạn năng vào thăm trang này. chúc bạn mạnh khỏe.
XóaTruyện cực ngắn nhưng mà thật hay!
Trả lờiXóaCảm ơn anh Bùi Quốc Trung đã đọc và nhận xét.
Trả lờiXóa