
KHÔNG GÌ CẢ
Ba bông Hồng nhỏ
Một
giỏ hoa Cỏ May
Anh
bắt em chọn
Em
rút một bông Hồng, anh hờn giận, bẻ gãy hai cành.
Em ôm hoa Cỏ May, anh giằng tay vứt mạnh
“Hoa
Hồng có gai sẽ làm em chảy máu
Cỏ
May găm đầy áo sao chịu được hỡi em tôi?”
Hoa đồng nội một bông Vàng, bông Tím
Một màu Than và một bông Trắng đầy
Bốn
cành bay trước gió
Anh
bảo em chọn
Ngắt
từ bông Vàng một cánh, anh thổi mạnh để nó bay
Em nắm chặt màu Than, anh lắc đầu chua chát
Thế
màu Trắng, em chỉ tay và chờ, anh cười đau khổ
Còn
bông Tím em giơ lên cao, anh ảo não thở dài.
“Màu
Vàng úa em chọn làm chi cho tình tan vỡ
Bông
Than hời em lấy rồi suốt đời lam lũ em ơi
Em
trong trắng rồi còn chọn thêm màu Trắng chi cho lở dở
Tím
thủy chung buộc em vào cô đơn khi anh từ giã đời, hỡi em tôi?”
Cành Tigôn và chùm Mười Giờ
Anh
cười và bước đến bên em
Anh
muốn em chọn
Anh chỉ chùm Mười Giờ, em lắc đầu
Anh chìa cành Tigôn, em bật khóc
“Em
không chọn Mười Giờ để rồi anh lỡ hẹn
Dáng
Tigôn như tim vỡ, em sợ tình chúng mình vỡ tan”.
Anh gật đầu, cười thoáng qua như gió
“Em
chọn gì nào hỡi em tôi?”
Em cũng cười, trong thoáng chốc, như mưa
“Em
chọn Hư Vô, Mơ Hồ và Ảo Ảnh
Không
là gì nhưng lại là tất cả, và…là anh”.
CHÊNH VÊNH
Mười bảy tuổi…
em làm thơ trên cát
Những con chữ chảy tràn qua kẽ tay
Gió thổi
Bay vù…
em
lang thang nhặt lại
Khắc khoải
Tuổi mười chín
đôi mươi
Nụ cười rơi rớt
Trên trang chữ ướt nhèm
Cay xè
sống mũi
tìm lại niềm vui
Hai mươi ba
em ngủ vùi
Trong giấc mơ
âm thầm
xa
vắng
nhìn dòng người ngược xuôi…vắng lặng
hai mươi sáu
chênh vênh mưa – nắng
đời cay
lầm lũi ngược về tìm ký ức chẳng đổi thay
còn đâu nữa
ngày xưa
những cơn mưa
vùi mình ướt át
con tim đã nhạt
tàn phai
Em trói đời mình bằng sợi gai thép
Cố nới lỏng rồi nhưng vết thương cũ đã ăn sâu.
QUẠNH QUẼ ÔM ĐỜI MÌNH
Sài Gòn…
Những con nắng đi hoang
Cứa vào lòng em mệt nhoài
Vùi mình ngủ trong “sợi rét” mùa đông giờ đã cũ
Chiếc khăn len kết sợi cuối mùa
thu
Hờ hững buông cổ em trưa Sài Gòn đẫm nắng
Vườn chiều dưới những cây cầu hoang vắng
Còn vương lại đôi giọt buồn chẳng có tên gọi bao giờ
Ai cất lên câu hát bâng quơ
Nghe nỗi nhớ mùa đã qua rạn vỡ
Nắng rơi giọt cô đơn trên con đường nhiều gió
Nghe trống trải lùa về tan tác
Bước chân em chưa kịp mỏi trên lối mòn cất giấu cái xiết tay
vội vã
Ta nhìn nhau như sợ chẳng còn nữa mai sau
Vui mà chẳng dám cười
Buồn mà không thể khóc
Dòng sông trở mình nặng nhọc
Soi lại nụ hôn vội vàng của đôi lứa bên bờ cỏ dại ven đường
Hoa trẻ thơ khóc òa năm tháng
Nghe mùa sang
Em đứng bên lề dĩ vãng
Quạnh quẽ ôm đời mình.
NGÔ THÚY NGA
________________
Chúc mừng chị Ngô Thúy Nga nhá, văn thơ song toàn. Ngưỡng mộ chị quá hehe.. Thân, HNP
Trả lờiXóacảm ơn em. hihi. hi vọng chị em mình có dịp gặp lại. khi nào lên SG thì nhắn chị nhé.
Xóa