Trăng trung nguơn
Nửa khuya sáng rực
Sao đêm buồn
Rưng rức trời thu
Hồn ai
Bay
Giữa sa mù
Dặt dìu bóng nguyệt
Âm u cõi người
Giữa trường đời
Ta như huyễn mộng
Cuộc trần gian
Hư vọng ngàn năm
Chờ nhau
Chỉ một bóng rằm
Mà
Trăng vĩnh cửu
Xa xăm đời đời
Thì rong chơi
Thỏa mùa tinh khiết
Dẫu cõi về
Nào biết có ai
Tới bờ sinh tử
Còn say
Mới hay
Lạc giữa
Vòng tay của mình!
NGẪM NGHĨ CHIỀU
Ta bây giờ mót máy niềm vui
Giữa buổi hoàng hôn sau một thời rực nắng
Vầng trăng vô tri ngàn năm vẫn sáng
Chỉ con người tự tắt lửa tinh anh
Ta bây giờ mót máy chút trời xanh
Giữa trái đất nóng dần trong khói bụi
Cửa mặt trời vẫn mở toang chói lọi
Mà nhân gian đang khép hẹp đời mình
Ta bây giờ mót máy từng sinh linh
Vạn vật đã từ lâu nuôi vạn vật
Trong cõi đời mỗi ngày thêm bẩn chật
Người ăn người giữa chốn phù hoa
Ta bây giờ mót máy ngày qua
Xâu kỉ niệm thành chuỗi lần tràng hạt
Bởi ngày mai biết có còn chân thật
Để cho mình góp nhặt những tin yêu.
TA NGỒI ĐỈNH NÚI
BUÔNG CÂU
Ta ngồi đỉnh núi buông câu
Ngoài kia biển rộng chứa sầu thế gian
Có bao nhiêu chiếc lá vàng
Rụng theo mây trắng vừa tan cuối trời
Có bao nhiêu sóng trùng khơi
Vỗ qua từng số phận người mà đau
Ta ngồi đỉnh núi buông câu
Lắng nghe gió khóc giữa màu hoang sơ
Lối xưa bóng cỏ dật dờ
Chỉ mình ta với rừng xơ xác chiều
Tiếng chim từ cõi tịch liêu
Vọng về nỗi nhớ vàng hiu một mầu
Ta ngồi đỉnh núi buông câu
Xoay quanh một bóng bể dâu bên trời
Tìm chi hơn nửa cuộc đời
Mênh mông sương trắng biết nơi nào về
Chạnh lòng thương một góc quê
Ngàn năm là nỗi đam mê ban đầu
Ta ngồi đỉnh núi buông câu
Ngỡ mình hóa đá ơn sâu bao người
Lặng nhìn từng hạt mưa rơi
Nghe như cây cỏ đâm chồi nở hoa
Biển sông đã bỏ nguồn xa
Ta còn câu mãi bóng ta dưới trời!
TRỊNH BỬU HOÀI
__________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét