con phố sâu hoắm mặt người
nằm nghe từng giọt, từng giọt loang lổ
giọt mình, giọt trần chuyển động rất khẽ
chạm bàn tay đêm rơi vào mái nghiêng che
bức tranh của người họa sĩ già đang vẽ
ngập ngừng phác họa chấm hình
và giấc mơ sấp ngửa
mùa tàn trí nhớ
mùa tàn cuộc vui
con phố vắt ngang
xiêu vẹo bóng người
cong veo đường đời
ẩn sau cánh cửa
làm sao đếm được
ngày qua ngày tắt lịm ý tưởng dành cho nhau…
RAO BÁN MỘNG MƠ
khi chiếc bóp chất đầy nỗi
nhớ
tôi rút từng sợi rao bán mộng mơ
rút cạn ảo vọng trao người quay gót
rút cạn tấm lòng yên bình vị tha
lồng ngực tôi chưa một lần
ứ máu
chỉ phút chạm người tím tái tâm tư
vực thẳm hút những vương tơ
sao tôi chưa vứt niềm tin đã mưng mủ
tim em muốn giao bình yên
nuốt chửng
và gối đầu tựa người mà em yêu
và lấp trọn ngày tâm hồn trống rỗng
tôi làm vườn đợi gót son quay dòng
hoa thơm cỏ lạ mọc dại chốn
hoang sơ
tôi ẵm bế đơn côi và chiếc bóng
chiếc lúc lắc cạnh lật đật còn đó
bao năm rồi sao người xưa vẫn còn…
CÂU HỎI
em yêu anh vì điều gì
anh yêu em vì điều gì
có lần chúng ta tự hỏi
tâm hồn mình đã thuộc về nhau
tình yêu vội vã trong chuyến xe thời
gian
anh-em cầm tay nhau suốt cuộc đời và đi
về đâu
trong thế giới này
anh-em xô ngã những lúc chán chường tuyệt
vọng
sự ghen tuôn có phải là định đề yêu
thương
sự hờn dỗi có phải là cử chỉ e ấp
mùi thơm ban đầu có lẽ đầy hấp dẫn
gọi côn trùng kiếm tìm chút bản năng
sinh tồn
có những câu hỏi chẳng thể nói trả lời
như dục vọng ban đầu của tình yêu
như chính nghĩa đạp đổ xuân thời
trên gông cùm xiềng xích vòng tay
PHAN NAM
Vui quá, cảm ơn ban biên tập đăng thơ của Phan Nam, chân tình cảm ơn quý mọi người đã ghé thăm...
Trả lờiXóaKính chúc sức khỏe và thành đạt.
(Phan Nam)