Con đường từ Đà Nẵng đẹp như cổ tích
với hàng dừa xanh ngắt, những bãi cát trải dài vô tận, vang vọng câu hát tựa
sóng vỗ đưa tôi đến miền đất vô cùng xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc: phố
cổ Hội An. Ở Đà Nẵng chừng mấy năm, trong khi nhiều người khác đã mòn gót phố
Hội, với vô vàn các tác phẩm, ký ức, hình ảnh, kỷ niệm được lưu giữ tại nơi đây
thì tôi mới đến đây chừng vài lần, trong nỗi khao khát dịu dàng.
Nói là đến với phố Hội nhưng thực ra
tôi đang tìm đến cốt cách, tâm hồn, sự thủy chung mộc mạc của đất và người xứ
Quảng đã nuôi dưỡng, uốn nắn biết bao xúc cảm, yêu thương trong lòng người trẻ
như tôi. Lần đầu đến phố Hội vào một ngày nắng đẹp, tôi cùng chị lang thang
chụp hình trong nỗi buồn hoang hoải đương đốt cháy da thịt. Cũng chỉ ghé quán
café nào đó nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bỏ mặc dòng đời ngược xuôi
với đủ thứ lo toan, mệt mỏi và cũng kịp ghi lại đôi dòng cảm xúc vội
vàng: Mỗi bước chân bám chặt rêu phủ/ Tôi lang thang qua ngóc ngách
cuộc đời/ Kết sợi dừa từ đôi tay cần mẫn/ Chở che cơn gió mặn mòi…
Hồn phố neo đậu
trong tâm trí tôi qua từng góc nhỏ tưởng chừng chẳng có gì để nói, nhưng luôn
ẩn chứa sức sống tiềm tàng chan chứa miền tâm tưởng xa xôi. Mỗi bước chân lao
xao lắng nghe tiếng thời gian vỡ trên mái nhà, màu vàng của bức tường dọc ngang
đủ sức khơi gợi những bóng hình ẩn hiện đâu đây, dòng sông Hoài mải miết lắng
sâu hồn phố… bức tranh yên ả dịu dàng đến nỗi không cần phải tô vẽ, điểm trang.
Tôi đọc bài thơ Hồn phố của nhà thơ La Trung khá tình cờ nhưng cũng tràn đầy
khao khát, dâng trào: Gánh phong trần đọng lại những giọt thơ/ theo
tiếng guốc vỡ òa sau ngõ ngách/ trăng mười bốn trải tơ vàng mái cổ/ lữ khách
say hồn vịn phố ngẩn ngơ.
Còn đó những nỗi âu
lo theo từng nhịp thăng trầm của đô thị cổ trăm năm thương cảng, còn đó biết
bao con người ngày đêm nặng gánh mưu sinh, còn đó bài toán giữ gìn và phát
triển ăn mòn tâm tư nỗi niềm của những người con đã trót thương, trót nhớ, trót
vương vấn với Hội An, nhưng lên trên tất cả là mỗi góc nhỏ lặng lẽ nơi phố Hội
luôn ám ảnh trong ta một thứ tình cảm ngọt ngào khó lòng xóa nhòa.
Nhớ lần đầu tiên
đến Hội An, vội vàng như cơn gió thoảng hoặc tâm trí, trên đường trở về thành
phố hiện đại bên bờ sông Hàn, nhắm mắt lại vẫn thao thức một điều gì đó tiếc
nuối, thực khó diễn tả thành lời. Ở Hội An, tôi không vội đong đếm trời xanh
mây trắng trên đầu, cũng không vội ngắm nhìn mỗi ngóc ngách, mỗi ngôi nhà với
những mặt hàng tơ lụa gấm vóc, những phòng trưng bày nghệ thuật đầy thu hút và
sáng tạo, những ánh đèn huyền bí và mê hoặc, tôi chỉ mong góp nhặt cho mình
chút dịu dàng yêu thương qua những ngày giông bão. Lòng chợt mường tượng giây
phút nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh ngẩn ngơ giữa cái “ngã ba tình” đẹp đẽ đến lạ
lùng. Lang thang đến mệt nhoài mới tìm quán café nào đó nghỉ chân giây lát trước
khi trở về cuộc sống thường nhật hằng ngày.
Nhớ có
lần đọc bài viết có nhắc đến chi tiết Hội An buồn quá, tĩnh lặng quá, cần phải
tìm chút động khi người đàn ông trung niên thả rớ bắt cá chỉ để phục vụ… dạ dày
của mấy con cò trắng. Tự nhiên có chút xao động khi mỗi bước chân, mỗi cái đụng
chạm, mỗi khoảnh khắc trôi qua trong đôi mắt lữ khách chẳng phải là “cảnh động”
đánh thức vẻ đẹp, giấc mơ di sản. Trôi qua cảnh quay đẹp, khung hình lạ lẫm là
đôi quang gánh bạc màu, là thông điệp nghệ thuật gửi gắm qua mỗi tác phẩm mới
lần lượt ra đời chứng tỏ sức sống Hội An cháy bỏng như cái cách mà mỗi ngày
chúng ta tìm đến phố Hội, con đường ngắn nhất để tìm đến… chính mình.
Chỉ hi
vọng ngày nào cũng được lang thang Hội An, cho thỏa lòng rứa thôi: Ngã
ba này là bến sông xưa/ hồn phố cổ chứa trong tà áo đẹp/ bao năm rồi người xa
biền biệt/ bóng trăng quê giữa phố vẫn rằm… (Hội An, thơ Nguyễn Ngọc
Hạnh).
Phan Nam
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét