Gió lay nghiêng vạt áo vàng
Thu vương nét thắm dịu dàng say mơ...
Tóc thề thả chạm hồn thơ
Hương thu ngan ngát
rơi bờ vai ngoan
Thi nhân hồn đắm, miên man
Thả vần thơ mộng... mơ màng, tặng ai ?
Khẽ khàng kẻo vỡ sương mai
Nắng còn ươm ủ mắt nai
vương buồn
Người ru tôi giấc chập chờn
Giấc say, tình ngủ trong hồn bút nghiên
Chiều phai nhẹ nắng bên hiên
Vẽ cong mi mắt, nét
duyên cho người
Thu mơ lạc giữa bồi hồi...
Trái tim đậm nét môi
cười, ai xinh ?
THU XA
Nghe lòng rơi ngập lá vàng
Đêm thu vướng vít trăng tàn phai phôi
Tiễn người ngàn dặm xa xôi
Dấu yêu mùa cũ cũng
vơi hương chiều
Đêm buồn chạm bóng tịch liêu
Vọng xa tiếng vạc đìu hiu cuối trời
Bờ vai buốt giá đơn côi
Tiếng đêm thinh lặng, chơi vơi trăng tà
Chiêm bao... nức nở lệ nhòa
Chạm tay tháng chín, vỡ òa heo may
Thu sầu thoảng lạnh giăng mây
Ly bôi ray rứt, buồn lay lắt lòng
Người đi, mắt lệ ngóng trông
Ấp ôm dĩ vãng - ngược dòng thời
gian
Dấu chân mờ mịt quan san
Mơ mùa nắng ấm hợp hoan, xum vầy
Lối xưa kỷ niệm còn đây
Thu xa lạc bước, trăng
gầy hắt hiu.
SÀI GÒN ĐÊM NỖI NHỚ
Bước chân lặng thầm
rã rời, lê thê nỗi nhớ
Đêm Sài Gòn hanh hao kỷ niệm
còn vương trên lá me xanh
Ánh đèn khuya
ngoằn nghoèo con phố nhỏ
đêm tĩnh lặng
gót chân đếm từng nhịp thở
nghe bồi hồi...
ngày tháng thiết tha
Giá như nhà em còn mãi xa
để mơ ước...
anh một lần hạnh ngộ
Khung cửa nhà ai, ánh đèn vàng võ
cứ ngỡ dáng em còn đó
may lại những mảnh vỡ yêu thương
Đêm vào thu
ánh mắt chợt vấn vương
cánh lá chao nghiêng
rơi trên thềm vắng
Đêm sài gòn
ánh trăng khuya lạnh
tiếng đàn đêm trầm lắng những niềm đau
Ly cà phê
tí tách từng giọt sầu
mắt hoen mờ
dõi xa từng vì sao rụng vỡ
Sài Gòn ơi !
bao đêm dài trăn trở
tiếng thu buồn
bỗng xào xạc chơi vơi
Dấu yêu xưa
chập chờn ôm giấc mộng...
nghe tiếng đêm
khắc khoải nỗi chờ mong.
NHẬT QUANG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét