Neo
đò ở ngã ba sông
Nợ
duyên nên ngã ba lòng là đây
Nắng
non mây mỏng gió gầy
Tiếng
chim thắt buộc vốc đầy dư âm
Ngược
lên e lại lỗi lầm
Xuôi
về co kéo nỗi thầm lặng đau
Rẽ
qua dúi mặt chiêm bao
Rối
ren con nước. Ngã nào? Phân thân?
Mái
chèo lú lẫn ái ân
Khua
tay bắt bóng quẩy chân ngóng hình
Đã
xa cách mặt nỗi mình
Mắt
ba đào cắm con tình bến xưa
Muối
lời đắng mặn đò đưa
Không
dư câu đến chẳng thừa câu đi
Khúc
ru nát nẫu quằn si
Sang
sông? Ở lại? Mà chi hỡi người!
NỢ QUÊ
Khói
rạ rơm dắt díu về trời
gió
thừa mứa chẳng thèm đuổi bắt
lật
thớ lòng lượm mùa chìm khuất
khúc
quanh đời đánh đổi tuổi thơ tôi
Ngày
lập mùa trở tiết xa xôi
đòn
gánh mẹ cong hai đầu nóng lạnh
thúng
mê cha nặng nỗi buồn đặc quánh
giật
mình đêm ngủ mớ tụt vành nôi
Trẻ
chăn trâu huýt sáo nửa môi
gọi
chim sáo phía lưng chừng ráng đỏ
lào
xào gió mà hồ nghi tiếng cỏ
bấu
víu chiều bừng ngộ cánh diều trôi
Mưa
một mình nắng chẳng có đôi
trút
dai dẳng lên bốn mùa thương nhớ
cánh
đồng quê đăm đăm muôn thuở
mắt
thị thành màu xanh lúa đơn côi
Những
chuyến đi năm lở tháng bồi
dập
rách áo cha bầm lưng cơm mẹ
bùn
nâu quyện giấc mơ thời trai trẻ
cô
đặc lòng đau đáu nợ khôn nguôi…
Ở PHỐ NHỚ QUÊ
Soi
tháng năm vào trong veo đáy suối
chỉ
là đá cuội
nỗi
dằn vặt tròn trịa nhẵn nhụi
lăn…
lăn…
Soi
lo toan nhọc nhằn vào sâu thẳm đáy sông
sóng
sánh vầng trán nếp nhăn trơ vồng
khuôn
mặt thanh xuân ngày nào hổn hển
ý
tứ cánh diều tuổi thơ nổi nênh
Suối
sông hội tụ lời tạ từ quấy quá
dạt
xa như đám lục bình xanh tím chiêm bao
nhông
nhao
thoát
xác
lẫn
lạc
đằng
đẵng mùa đi
xứ
sở là bóng mây thủng thẳng trôi hong che nỗi buồn rượi chín
Ngồi
tịnh đêm xuân
vói
mênh mông gỡ cỏ may găm kín gấu quần
lép
bép lửa cười léo nhéo tiếng chim
ngút
ngái áo nâu mặn mòi áo vá
tạo
tác vũ vần một mai cởi dạ
sá
chi mấy ngón sảy sàng hào phóng khúc đồng dao
Ngày
hạ tiêu dao
gió
vãng nắng thưa ran rát được thua
loáng
chớp ánh đèn muôn sắc nhập nhòa xanh đỏ đương trưa
lẩy
bẩy góc phố chiều mưa
trong
nắng trong gió trong mưa chợt nhận ra…
bóng
phố quê nhà
Ở
ẩn chốn thị thành ồn ả thênh thông
nhúng
hoang hóa vào hồn sông suối
trôi
trượt bóng xanh tre
xăng
xái ngày đi
vồi
vội ngày về
thiêm
thiếp câu thơ ghẹo nỗi nhớ quê
NGUYỄN BÁ HÒA
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét