Thuở tình là sóng
Mênh mông thật đầy
Thưở hồn là mộng
Mưa hồng đầy tay
Em xưa ngày ấy
Tóc thả đôi hàng
Mắt buồn thơ dại
Mây trời lang thang
Môi hồng mấy độ
Thơm ngát mùi hương
Hoa quỳnh hội ngộ
Giữa đêm vô thường
Đôi bờ ngực nhỏ
Ôm trời tương tư
Ấm mùi hoa cỏ
Ngậm khói sương mù
… Em đi một thưở
Xa khuất chân trời
Tôi ngơ ngác gọi
Tình là mây trôi
Bóng em chìm khuất
Mưa xa biệt mù
Có người khất thực
Ôm trời tương tư
Đành thôi ngày ấy
Mây đã qua cầu
Buồn con mắt đợi
Mãi nghìn đời sau…
Dã quỳ Pleiku
Dã quỳ vàng thẳm Pleiku
Mùa thu đắm đuối lời ru - tôi về
Nghe chiều vàng rực đê mê
Say em và ngụm cà phê nồng nàn...
Nầy em nầy dã quỳ vàng
Tôi lơ ngơ đứng giữa ngàn thông xanh
Nầy chiều nầy khói mong manh
Sương rơi phố núi không đành chân đi
Theo em hương ngát dã quỳ
Bâng khuâng vưóng mối tình si nặng nề
Giàng ơi... tôi lỡ câu thề
Nên tơ vương ngập nẻo về sương giăng
Ơ nầy em gái Sê Đăng
Có hay tôi hái mùa trăng lưng đồi
Gửi thầm một vạt mây trôi
Để nghe khẽ tiếng lòng tôi thầm thì...
Nầy hoa vàng thắm dã quỳ
Thơm tình tôi đậu nhu mì môi ngoan
Pleiku chiều khuất mây ngàn
Có người thả
đóa hoa vàng
tương tư...
Chào buồn Ban Mê
Trăng đổ đầy trời rồi Ban Mê
Mà sao tôi chẳng thấy em về
Gió tràn qua dốc nghiêng chiều thấp
Nghiêng cả tình tôi buồn tái tê
Nồng nàn khói thả sương hồ Lắc
Tưởng bóng mùa thu vương mắt cay
Tôi nghe ngàn ánh trăng vằng vặc
Rụng xuống bềnh bồng đầy hai tay
Gửi lại Ea H'Leo trời mây trôi
Chiều vít hoàng hôn rợp núi đồi
Vén màn sương mỏng xa vời vợi
Khói sóng quê nhà buồn chơi vơi
Cả nắng xanh trời rừng Bản Đôn
Mai tôi đi - biết có về không
Buôn Mê chào nhé buồn tay vẫy
Nghe gió mùa thu lạnh buốt hồn...
Nguyễn Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét