MƯA
TRÊN ĐỈNH THIÊN CẤM SƠN
Trong
màn mưa nghe vẳng tiếng chuông chùa
Cơn
mưa trút trắng trời trắng đất
Nước
ào đi trong gió núi mưa rừng
Xe
xuống dốc thấy dốc tình thăm thẳm
Ngỡ
em buồn nên khuất nhớ lũng sâu
Ai
vẽ được chân dung chiều mưa núi
Bất
chợt dừng rồi hối hả trào dâng
Núi chứa đừng bao nhiêu điều bất trắc
Cũng
như người thay mặt nạ đỏ đen
ĐÊM VĨNH THUẬN CÒN THƯƠNG CÂU VỌNG CỔ
tặng
cô giáo Hoàng Kim Oanh
Đêm
Vĩnh Thuận nghe em hát bài vọng cổ
Mắt
rưng rưng tìm một thuở thanh xuân
Nhớ
mái trường nơi cùng trời cuối đất
Gió
tạt mưa lùa sao vẫn ngập tình thương.
Đám
học trò nghèo áo sờn chân đất
Đường
đến trường bùn nhão bệt đôi chân
Em
xa xứ mang tình yêu cô giáo trẻ
Ươm
chồi non từng thân đước xanh rừng.
Nghe
em kể chuyện xưa thời đi dạy
Đất
nước mình đâu chẳng phải quê hương
Mười
mấy năm nơi đồng chua nước mặn
Không
ngớt tiếng cười khi nắng chiều buông.
Từng
lớp học trò như chim rời tổ
Bay
muôn phương lòng vẫn nhớ nơi nầy
Có
đứa lên ông có cô thành bà ngoại
Gặp
lại em rồi vẫn ríu rít niềm vui.
Năm
tháng ấy không tiếc mình đánh mất
Mái
trường xưa mãi thơm ngát hương tràm
Dòng
sông Trẹm giữ tình em xanh mãi
Yêu
cuộc đời dù qua tuổi thanh xuân .
Nghe
em hát chưa tròn bài vọng cổ
Mắt
học trò xưa đã ướt mi rồi
Thương
cô giáo mấy mươi năm gặp lại
Nặng
nghĩa tình ngọt sông nước đầy vơi.
CHIỀU Ở U MINH THƯỢNG
Theo
em về Miệt Thứ
Thơm
bát ngát bông tràm
Bay
trong chiều tỉnh lặng
Mật
dậy bao mùi hương.
Ven
rừng nhành hoa dại
Nở
lẻ loi bên đường
Lung
linh làn gió biếc
Tím
sắc màu tà dương.
Trèo
lên chồi canh lửa
Bèo
thẳm hồ Hoa Mai
Vốc
nước tràm đỏ ối
Chợt
mát lạnh bàn tay.
Cá
đớp trong trảng cỏ
Nghe
chim hót gọi bầy
Em
cười men rượu ngọt
Sao thấy lòng đắm say.
Chiều
ở U Minh Thượng
Đàn
khỉ ra đón đường
Giật
mình nghe tiếng hú
Đầy
trời một màu sương.
NGUYỄN AN BÌNH
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét