Lạc bước Madagui
vàng chiều nắng thấp hanh hao
cây xanh thưa bóng đường vào Madagui
tiếng chim ngọt lịm gọi mời
mênh mang rừng vắng bồi hồi sương tan
đồi cao thoai thoải nắng tràn
Madagui và gió và ngan ngát chiều
bồng bềnh hạt nắng lăn theo
mùa hoa quỳ nở vàng treo dốc chờ
mê cung rừng thẳm mịt mờ
dấu chân ngây ngất chơ vơ bóng mình
tôi ngồi cùng với mông mênh
gió ơi là gió bồng bềnh rơi nghiêng
Madagui những niềm riêng
tôi xin gửi lại chung chiêng bóng hình
người con gái Mạ chung tình
chiều nay còn đứng một mình đợi tôi...
Không nhớ đường bay
con chim nào ngưng hót
giữa mịt mùng sớm mai
tôi gã hề nhảy nhót
gánh nỗi sầu trên vai
những khúc quanh ảo vọng
chôn kín hồn thanh tân
giữa cơn đau nằm mộng
tôi thấy em đôi lần
là những vầng trăng mỏng
trôi giữa trời âm u
em về che áo lộng
qua đời tôi nát nhừ
là những tinh cầu vỡ
bay trong ngày thiên thu
có một chiều đứng ngó
xác thân mình phù hư
là những nơi tôi đến
mà quên mất đường về
con chim giờ mỏi cánh
ngã bóng chìm cơn mê...
Quỳnh xưa
thiên thu rớt nhịp bên trời
còn trong tôi giọng nói người xa xưa
cuộc tình đau những đêm mưa
từng con sóng vỗ như vừa qua đây
Quỳnh ơi còn những vơi đầy
chén khuya ai rót bàn tay hão huyền
ngọn đèn hao hớt chao nghiêng
nghe như Quỳnh hái chung chiêng nỗi sầu
Quỳnh ơi mây đã qua cầu
thiên thu còn ngập trăng lầu tương tư
còn đau cơn mộng nát nhừ
chén Quỳnh đổ giọt rượu từ đêm xưa
tình mờ in bóng song thưa
hiên trăng đọng dấu đêm mưa buổi nào
tôi ngồi cùng với cơn say
Quỳnh ơi tôi nhớ...
bàn tay rót Quỳnh...
NGUYỄN MINH PHÚC
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét