|
"Chảo "Thắng cố" sôi
Vòng người nêm chặt" |
Một
Người Bạn Mới
Mấy tuần trước tôi nhận được email của một độc giả tên Phạm
Lam Hà:
“Qua bài anh bình thơ của bạn Ngọc Mai, tôi rất thích và
Cảm Mến anh! Đã lâu tôi mới lại được đọc một bài bình thơ Công Bằng và Chân
Thành như Anh. Tôi hỏi Ngọc Mai,
biết anh cư trú ở Mỹ. Tiếc quá, tôi muốn liên lạc thường xuyên với anh để trao
đổi, học hỏi thì có thể làm thế nào được?
Chúc
Anh cùng gia đình luôn Vui Khỏe và Hạnh Phúc.”
Thế rồi
thư qua thư lại mấy ngày chúng tôi kết bạn Facebook. Nhờ hộp tin nhắn FB tôi
gọi nói chuyện, biết anh là kỹ sư cầu đường về hưu, quê ở Hải Dương, sinh năm
1947. Anh rất vui vẻ, chân thật nên thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu cũng không
đến nỗi chán. Sau đó anh gởi cho tôi một bài thơ, có lẽ là ưng ý nhất, nhờ góp
ý kiến. Tôi chân tình nhận xét ưu khuyết điểm của bài thơ để anh rút kinh
nghiệm. Lần mò vào trang của anh trên FB tôi đọc được khá nhiều thơ văn trong
đó bài thơ Chợ Tình có vóc dáng rất đặc biệt. Tôi lại bỏ ra mấy ngày để cùng
anh trao đổi về hoàn cảnh ra đời của Chợ Tình và một số chi tiết độc đáo của
nội dung bài thơ.
Vài Nét
Về Chợ Tình
Chợ
Tình trong bài thơ của Phạm Lam Hà chính là chợ Khau Vai, mỗi năm chỉ họp duy
nhất một phiên vào ngày 26 tháng 3 âm lịch. Địa điểm thuộc huyện Mèo Vạc tỉnh
Hà Giang.
Anh PLH
cho biết thêm:
Vì là
Chợ Tình nên người bán, người mua rất ít. Mục đích chính của phiên chợ là để
cho gái trai đến tìm bạn tình, cho những người yêu nhau mà vì lẽ gì đó không
lấy được nhau, đến tìm gặp người tình cũ (dù lúc ấy đã có vợ hoặc chồng). Họ có
quyền vui chơi, tình tự và sống với nhau như vợ chồng dưới “tán ô xòe” được
dựng “riêng một góc trời”. Cả vợ hoặc chồng đều có quyền gặp người tình cũ như
vậy. Có biết, có thấy, có chạm mặt nhau cũng không ai ghen tuông gì. Quan niệm
về tình yêu, tình dục và hôn nhân của họ, theo anh PLH, rất tự do và phóng
khoáng, vượt xa những xã hội tự nhận là văn minh.
Anh
cũng cho biết năm 1966 anh
có sống và công tác ở Mèo Vạc, Hà Giang 6 tháng và có dự phiên chợ Khau Vai để
tìm (và gặp) bạn tình. Anh viết bài thơ Chợ Tình vào năm đó (lúc 19 tuổi) và
năm 2017 có “đánh bóng lại” chút ít để đưa lên Facebook.
Dưới
đây là bài thơ của anh Phạm Lam Hà:
CHỢ
TÌNH
Lán lá
chông chênh sườn dốc
lũ ngựa
thả rông
nhởn
nhơ gặm cỏ ven rừng
Chợ
đông, rất đông
xênh
xang áo váy đủ màu
chảo
Thắng Cố (1) sôi
vòng
ngồi nêm chặt
ngả
nghiêng chóe rượu khèn bè (2)
Gái,
trai ngời rạng
ngực
Thổ Cẩm (3) căng tròn
ô xòe
(4) che nghiêng
góc
riêng giữa trời giữa đất
trời cứ
xanh cao
núi
xanh cao!
bóng
núi từng chùm
bầu
trời rất lạ
Chợ
đông, rất đông
người
bán, người mua lại ít
mẹ
xuống chợ gặp người yêu cũ
cha về
hẹn bạn tình xưa
chẳng
ghen tuông rình rập bao giờ
Chợ
Khau Vai
năm một
lần mới họp
chợ một
phiên
tình
nặng một đời.
Tứ Thơ:
Quang
cảnh một phiên “Chợ Tình” có tên gọi Chợ Khau Vai ở huyện Mèo Vạc, tỉnh Hà
Giang.
Nói
Thêm Về Tứ Thơ:
Ca dao
Việt Nam có bài Trèo Lên Cây Bưởi Hái Hoa được Phạm Duy phổ nhạc rất hay. Dưới
đây là đoạn sau của bài ca dao:
Ba đồng
một mớ trầu cay,
Sao anh chẳng hỏi những ngày còn không?
Bây giờ em đã có chồng,
Như chim vào lồng như cá cắn câu.
Cá cắn câu biết đâu mà gỡ?
Chim vào lồng biết thuở nào ra?
(Trèo
Lên Cây Bưởi Hái Hoa, ca dao)
Đây là
hoàn cảnh của phụ nữ không lấy được người mình yêu. Bị trói buộc như cá cắn
câu, như chim vào lồng. Nhiều trường hợp lấy được người yêu thích nhất (trong
số bạn tình), sau khi chung sống một thời gian mới biết là không hợp, muốn cựa
quậy tìm đường thoát nhưng ràng buộc đã quá chặt. Phía nam giới tuy có dễ dàng
hơn một chút nhưng ngoài chuyện tình cảm và con cái, cái giá để hủy bỏ một cuộc
hôn nhân - về phương diện tài chánh, xã hội, đạo đức, tôn giáo - trong nhiều
trường hợp, quá cao nên cũng đành cam chịu. Những bài thơ của TTKh là một minh
chứng hùng hồn.
Ở các
nước Âu Mỹ quan niệm về tình yêu và hôn nhân có phóng khoáng hơn nhưng chế độ
một vợ một chồng cũng là nền tảng căn bản. Và trong đời sống vợ chồng, những
cuộc hôn nhân xé nát tim người cũng không phải là ít. Tôi đã thấy trên sách
báo, truyền thanh truyền hình, trong tòa án và cả thực tế ngoài đời biết bao
cảnh tình bi đát vì không tìm ra lối thoát. Bi kịch hôn nhân của Thái Tử
Charles và Công Nương Diana là một thí dụ điển hình.
Hôn
nhân kiểu “xã hội văn minh” được dây nhợ của luật pháp, tôn giáo, đạo đức, cách
hành xử xã hội … trói chặt, bao kín trong suốt chiều dài của lịch sử nhân loại,
đã trở thành một cái cũi vô hình giam hãm tâm hồn con người. Từ lúc sinh ra cho
đến lúc trưởng thành con người được giáo dục, “thuần hóa” để tình nguyện chui
vào cái cũi ấy (và nhiều cái cũi khác nữa).
Tình
yêu kiểu Chợ Tình (Khau Vai) tuy chưa phải là câu trả lời rốt ráo cho vấn nạn
hôn nhân, nhưng ít ra, theo tôi, cũng là một gợi ý để những tâm hồn phóng
khoáng tự cảnh tỉnh rồi mạnh dạn đặt những bước chân khai phá hầu tìm một hướng
đi mới cho cuộc sống vợ chồng.
Hình
Thức:
Thoạt
nhìn tôi đã khoái vóc dáng của bài thơ. Không còn dính dáng gì đến các thể thơ
truyền thống, bỏ xa thơ mới, vượt qua thơ mới biến thể. Số chữ trong câu, số
câu trong bài biến đổi tùy tiện, thoải mái, không theo một quy luật nào. Với
hình thức thơ này tác giả giành lại gần như trọn vẹn quyền tự do của thi sĩ khi
phóng bút.
Ngôn
Ngữ Thơ:
Rất
bình dân mà lại rất cao siêu. Bình dân vì đó là ngôn ngữ đời thường, không có
những từ mang tính triết lý, học thuật, vượt quá trình độ thưởng thức của người
yêu thơ trung bình. Dĩ nhiên, vì viết về nếp sống từ vùng rừng sâu, núi cao của
dân tộc thiểu số nên có vài từ địa phương, nhưng chỉ cần liếc qua phần chú
thích là độc giả sẽ hiểu ngay. Cao siêu vì các con chữ kết hợp với nhau một
cách tài tình thành những bức tranh thơ sinh động, tuyệt đẹp. Tôi có thể đơn cử
3 bức tranh thơ:
1/
Bằng 3
câu thơ mở đầu thi sĩ Phạm Lam Hà đã vẽ bức tranh đầu tiên của Chợ Tình:
Lán lá
chông chênh sườn dốc
lũ ngựa
thả rông
nhởn
nhơ gặm cỏ ven rừng
Có 2
đìểm đặc biệt về kỹ thuật thơ trong đoạn thơ này:
a/ Thi
Hóa Thân Thành Họa: Ngôn ngữ thơ đã hoàn toàn tan biến để hóa thân thành một
bức tranh thơ sống động.
b/ Thủ
pháp Show, Don’t Tell (gợi, không kể): Với bức tranh trên, độc giả, với khả
năng liên tưởng của mình sẽ nhận ra một nét lạ đầu tiên của Chợ Tinh; Nhiều
người cỡi ngựa đến dự phiên chợ độc đáo này. Tác giả không nói mà chỉ cung cấp
dữ kiện (gợi ý) để độc giả tự suy ra.
2/
Và tác
giả tiếp tục ra tài thơ của mình qua bức tranh thứ hai:
Chợ
đông, rất đông
xênh
xang áo váy đủ màu
chảo
Thắng Cố sôi
vòng
ngồi nêm chặt
ngả
nghiêng chóe rượu khèn bè
Bức
tranh vẽ cảnh một quán ăn của người miền núi, người ngồi nêm chặt quanh chảo
Thắng Cố sôi bốc khói, ngả nghiêng với chóe rượu khèn bè. Phía sau, xa xa một
tí, “xênh xang áo váy đủ màu”, người đi, kẻ lại đông đúc. Chữ “nêm” rất “gợi”
và đắt, làm đẹp và mạnh nghĩa cho cả câu và đoạn thơ. Ngôn ngữ thơ ở đây rõ
ràng quá, câu cú đơn giản, chặt chẽ quá; tất cả đã tan hết, hòa nhập vào bức
tranh sinh động, không cần và cũng không thể giải thích gì thêm nữa.
3/
Đoạn kế
tiếp và bức tranh thứ ba:
Gái,
trai ngời rạng
ngực
Thổ Cẩm căng tròn
ô xòe
che nghiêng
góc
riêng giữa trời giữa đất
Bức
tranh vẽ cảnh gái trai mặt mũi tươi vui, ngời rạng, mặc áo vải Thổ Cẩm, ngực
căng tròn đầy sức sống; xa xa những chiếc ô xòe che nghiêng (kiểu lều che kín 3
mặt) như đứng riêng một góc trời (để tình nhân đến tình tự, ân ái). Đây là bức
tranh rất gợi tình và sexy một cách kín đáo, nghệ thuật.
Bàn
Thêm Về Hai Chữ “rất lạ”
Đoạn
thơ kế tiếp có nhóm hai chữ làm cho độc giả kỹ tính và người bình thơ phân vân.
Đó là nhóm chữ “rất lạ” ở cuối đoạn.
Trời cứ
xanh cao
núi
xanh cao!
bóng
núi từng chùm
bầu
trời rất lạ
Trước
hết tôi xin bàn về cái dở của nhóm chữ “rất lạ” này. Nếu nó được thay bằng một
chữ (hoặc nhóm chữ) khác thích hợp –
trong ngữ cảnh này chắc là không khó khăn lắm - đọan thơ sẽ thành một bức tranh
thơ vẽ cảnh mênh mông hùng vĩ của những chùm núi được trời xanh bao phủ, cho
thấy vẻ đẹp cảnh “ngoại biên”, cuối tầm mắt của thi sĩ ở khu vực Chợ Tình. Nhóm
chữ “rất lạ” không “tan”, không hòa nhập vào trong tranh mà trồi lên làm “cộm
mắt” người thưởng ngoạn.
Nhưng
nhóm chữ “rất lạ” không phải vô tích sự mà cũng có đóng góp khá quan trọng
trong việc thể hiện tứ thơ. Cái hình tượng (chưa phải là bức tranh) núi trời
bao la “rất lạ” ấy rất hợp để đưa tâm hồn độc giả đến với những thông tin “rất
khác thường” của phiên Chợ Tình một cách trơn tru, thoải mái hơn (nối tiếp ngay
sau đó).
Có thể
thi sĩ không nghĩ đến nên vô tình để “vuột” bức tranh thơ thứ tư. Cũng có thể
ông biết nhưng vẫn cứ dùng nhóm chữ “rất lạ” để có sự chuyển đoạn hợp lý, hợp
tình, suôn sẻ. Tôi nghiêng về “giả thuyết” thứ hai – nghĩa là nhà thơ của chúng
ta đã chọn lựa một cách tính toán. Tuy hơi tiếc, nhưng trên trang thơ của mình
thi sĩ là Vua nên tôi chấp nhận cúi đầu tuân phục trước quyền uy tối thượng của
Ngài.
Ngoài
ra 2 câu:
Trời cứ
xanh cao
núi
xanh cao
trong đó câu thứ hai bị “cắt” mất một chữ
thành thử như người chân dài, chân ngắn, bước đi khập khiễng, mất cân đối; đọc
lên như nghe ca sĩ hát sai nhịp. Đáng tiếc là việc “cắt một chữ” này chẳng
đem lại lợi ích gì cho đoạn thơ cũng như bài thơ hết.
Đoạn
Thơ Cung Cấp Thông Tin “Rất Khác Thường”
Chợ
đông, rất đông
người
bán, người mua lại ít
mẹ
xuống chợ gặp người yêu cũ
cha về
hẹn bạn tình xưa
chẳng
ghen tuông rình rập bao giờ
1/
Chợ
đông, rất đông
người
bán, người mua lại ít
Người
đến Chợ Tình ăn mặc đẹp như đi dự một lễ hội, dĩ nhiên, không phải để mua bán
mà vì một chữ Tình (viết hoa). Đây đó cũng có những quán:
chảo
Thắng Cố sôi
vòng
ngồi nêm chặt
ngả
nghiêng chóe rượu khèn bè
nhưng
mục đích chỉ để hỗ trợ, vun đắp chữ Tình - tạo khung cảnh, cơ hội để bạn tình,
người yêu cũ ăn uống, vui chơi, chuyện trò, tâm sự.
2/
mẹ
xuống chợ gặp người yêu cũ
cha về
hẹn bạn tình xưa
chẳng
ghen tuông rình rập bao giờ
Đây
cũng là một điểm khác biệt giữa Chơ Tình và những phiên chợ bình thường khác.
Mức độ tự do vượt bậc trong việc tìm người yêu ở Chợ Tình đã cho phép mọi người
tham dự đạp đổ cái hàng rào cấm kỵ được canh giữ nghiêm ngặt ở xã hội bên
ngoài. Lòng chung thủy được xem là đức tính, là nét đẹp, là điều kiện tối cần
thiết cho cuộc sống vợ chồng, nhưng mặt trái của nó đã bóp nát không biết bao
nhiêu triệu trái tim lầm lỡ. Quan niệm cho phép “gặp người yêu cũ, hẹn bạn
tình xưa” để trao trọn cả thể
xác lẫn tâm hồn cho nhau, dù chỉ một ngày mỗi năm, theo tôi, rất nhân bản và
đáng ngưỡng mộ.
Đoạn
Kết Của Bài Thơ
Chợ
Khau Vai
năm một
lần mới họp
chợ một
phiên
tình
nặng một đời.
Tác giả
đưa vào đoạn cuối của bài thơ 2 chi tiết:
Tên Chợ
Tình là chợ Khau Vai và mỗi năm chỉ họp một lần. Sau đó ông rất khéo léo kết
thúc bài thơ bằng 2 câu:
chợ một
phiên
tình
nặng một đời
“Tình
nặng một đời” ở đây
không phải là sự trói buộc của hôn nhân mà là “sợi dây tình” cho phép những kẻ
yêu nhau, dù hoàn cảnh trái ngang đến đâu chăng nữa, mỗi năm cũng có một ngày
được sống trọn vẹn cho nhau, và cứ thế, đến hết một đời. Với sự hỗ trợ của 2
câu trước đó, 2 câu kết đã gói trọn hồn cốt của bài thơ, để lại trong lòng độc
giả một ấn tượng mạnh mẽ.
Vần:
Nhìn
qua cách dàn trải chữ nghĩa về mặt hình thức tôi không nghĩ là tác giả chủ ý
gieo vần. Có lẽ vì ông chú tâm quan sát, ghi nhận để “thu” hết quang cảnh Chợ
Tình vào bài thơ nên “quên” luật thơ. Cả bài thơ 25 câu mà chỉ có 2 lần gieo
cước vận (vần cuối câu):
1/
lũ ngựa
thả rông
nhởn
nhơ gặm cỏ ven rừng
2/
cha
về hẹn bạn tình xưa
chẳng
ghen tuông rình rập bao giờ
và 2
lần có yêu vận (vần lưng):
1/
ô xòe
che nghiêng
góc riêng giữa trời giữa đất
2/
chảo
Thắng Cố sôi
vòng ngồi nêm chặt
Riêng 2
chỗ yêu vận, do nhịp điệu thay đổi, hiệu ứng tính nhạc rất cao nên dù ít vần,
bài thơ đọc vẫn cứ trơn tuột, tứ thơ vẫn chảy thành dòng từ đầu đến cuối. Món
chè Chợ Tình ngọt không phải do đường mà do “chất ngọt” tự nhiên từ nguyên liệu
(ở đây là cấu trúc câu thơ).
Hơn
nữa, Chợ Tình ngay phần đầu, đã có đến 3 bức tranh thơ, ở đó ngôn ngữ đã tan
biến nên ý đã có thể đi thẳng vào hồn mà không phải dừng lại để qua trạm “gạn
đục khơi trong” của lý trí.
Cảm Xúc
Cảm xúc
tầng 1:
Khoái
cảm có được do tiếp xúc với các con chữ (ngôn ngữ thơ) và câu thơ - trong bóng
đá là kỹ thuật cá nhân của cầu thủ. Như đã nói ở trên, ngôn ngữ thơ của Chợ
Tình vừa bình dân vừa cao siêu, cấu trúc câu giản dị, dễ hiểu. Độc giả nào thấy
được cái siêu của các con chữ tượng hình, lắp đặt trong một cấu trúc câu đơn
giản – đơn giản đến mức tự tan biến để trở thành những bức tranh thơ - sẽ rất
thích thú. Cũng có thể so sánh với việc xem bóng đá bắt gặp khả năng chận bóng,
đi bóng, chuyền bóng, sút bóng - không rê dắt, màu mè nhưng lại rất hiệu quả -
của cầu thủ.
Cảm xúc
tầng 2:
Khoái
cảm, rung động có được do thế trận câu chữ mạch lạc, hợp lý – trong bóng đá là
đấu pháp toàn đội ăn ý. Thế trận câu chữ của Chợ Tình đơn giản nhưng mạch lạc
dễ hiểu. Đặc biệt đoạn kết rất “gợi”; câu “tình nặng một đời” cho người đọc cái
cảm giác bồi hồi, sung sướng khi mường tượng trước mắt chính mình và người tình
cũ (thật hoặc tưởng tượng) đang sóng vai đi giữa Chợ Tinh.
Cảm xúc
tầng 3:
Người
đọc theo dòng chảy của tứ thơ cảm được sự đồng tình một cách thích thú của tác
giả với quan niệm rất phóng khoáng về tình yêu và tình dục của người dân địa
phương. Hơn nữa, thi sĩ bước vào khung cảnh Chợ Tình không phải như một người
bàng quan mà là với tâm trạng xôn xao, háo hức của một chàng thanh niên 19
tuổi, vừa tò mò trải nghiệm một nét văn hóa mới lạ, vừa nhập cuộc, đem chính
trái tim của mình ra “thử thời vận” với tình duyên.
Chính
vì vậy, khác với Ông Đồ của Vũ Đình Liên (cũng có 4 bức tranh thơ), bên dưới 3
bức tranh thơ của Chợ Tình (và mấy đoạn thơ sau đó), độc giả cảm thấy một luồng
hơi nóng tỏa ra, không phải từ các con chữ mà từ đâu đó giữa hai hàng kẻ. Đó là
thứ cảm xúc cao cấp nhất - cho khoái cảm nhiều nhất, đặc biệt nhất - của thơ.
Có điều
ở đây tác giả nặng về chuyển tải thông điệp (về phiên Chợ Tình) nên mặc dù đoạn
kết gây ấn tượng mạnh mẽ, cảm xúc vẫn chưa đến mức cao trào để tạo hồn thơ.
Kết
Luận
Ngoài
khuyết điểm nhỏ “cắt một chữ”, Chợ Tình là bài thơ thành công về nhiều mặt. Tứ
thơ chuyển tải một thông điệp, một nét văn hóa rất lạ, rất đẹp, rất nhân bản về
tình yêu và hôn nhân. Về hình thức, Chợ Tình đã vượt qua thơ mới biến thể,
nghĩa là đã đi trước rất nhiều thi sĩ nổi tiếng đương đại; vần rất ít mà vẫn có
vị ngọt tự nhiên giúp tứ thơ chảy thành dòng thông thoáng, đặc biệt ngôn ngữ
đơn giản đến mức ảo diệu, đã vẽ lên 3 bức tranh thơ sinh động.
Được
anh Phạm Lam Hà mời đến “nhà” chơi, thấy viên đá nằm lăn lóc trên mặt bàn, tôi
tò mò cầm lên phủi bụi rồi lấy mảnh khăn giấy (napkin) lau qua một lượt. Thật
lạ lùng! Nó tỏa ra ánh sáng lung linh nhiều màu rất đẹp. Xem xét kỹ hơn thì
biết đó là viên ngọc đã bị ông chủ bỏ quên suốt 50 năm.
League
City 16 tháng 6 năm 2018
Phạm
Đức Nhì
______________________________________________________________
1/ Món
ăn rất được ưa thích của dân miền núi, nguyên liệu là lục phủ, ngũ tạng của
trâu, bò, dê, lợn, ngựa v.v, cộng với gia vị đặc biệt của dân địa phương, ăn
nóng rất ngon.
2/ Một
loại nhạc cụ của người Thái và người Dao.
3/ Một
loại vải dệt bằng sợi “Lanh” có “cài hoa văn” đủ màu sắc.
4/ Một
kiểu lều che 3 mặt đơn giản.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét