|
Đàn bà - tranh đá Bảy Núi của PVHN |
Dù
sao ta cũng cám ơn em
Cùng dưới nắng mặt trời, nhưng ánh sáng mỗi
nơi, mỗi khác
Chỉ trong màn đêm, mọi thứ mới như nhau
Em cắc cớ lấy màu đen tô lên bảng đen bỏng
rát
Giũ sạch tình anh tướp mướp cũ nhàu
*
Trong thinh không, dường như chấp chứa lời
dối trá
Con mắt, công cụ nhìn, lơ đễnh bóng tà huy
Ánh nắng cuối ngày, lướt qua bao người
quen, kẻ lạ
Chấp chóa dòng trôi, chất chứa ngậm ngùi
*
Thao thức cuốn quẩn quanh, đêm mộng mị
Giấc mơ hoa, đắm đuối tiếng thở dài
Tiếng hát đong đưa, lời ca cũ kỹ
Khóc chuyện tình buồn, chìm đắm một mai ...
*
Chuyện cũ rích, sao cứ thương vay khóc mướn
Không lẽ thất tình bây giờ, nó ghê gớm hơn
cả ngày xưa
Lan man trôi đi bao điều hoang tưởng
Quạnh quẽ chân cầu, đâu tiếng đò đưa
*
Cây cầu mới xây trên dòng sông muôn năm cũ
Con nước ròng, xuôi cạn kiệt về đâu?
Con thuyền xưa, cánh buồm trắng phất phơ
bùa chú
Ngọn đèn đường bừng sáng tỏa xa, sao không
sáng được dưới chân cầu
*
Chuyện đời đã biết, hiểu hay không cũng mặc
nhiên thừa nhận
Bởi giải tỏa chuyện này, sẽ vướng víu đến
chuyện kia
Thôi dĩ vãng, quăng một quãng đời lận đận
Gian khó qua rồi, cám ơn mình ta đã sẻ chia
...
Tuổi
thơ trong mùa nắng hạn
Trăng mười bốn, buông lơi bãi vắng
Ngày hè trôi trong tiếng ve ngân
Mùa nắng hạn, thời gian ngưng lặng
Nắng vàng đâu? cỏ úa đầy sân
*
Tuổi thơ giờ không như xưa nữa
Cũng khẳng khiu trong gió trên đồng
Cánh đồng khát, nỗi niềm chan chứa
Trắng một màu, bạc thếch, mênh mông
*
Cánh diều đứt, treo ngang nỗi nhớ
Bập bùng bay, lả tả bến sông
Trống hoang hoác, phất phơ dây nhợ
Dòng sông khô, bức bối oi nồng
*
Nhặt phân bò, kéo lê bao nhựa
Tuổi thơ em, chia sớt cái nghèo
Của mẹ cha một đời chất chứa
Năm mất mùa, cây trái quắt queo
*
Trăng mười bốn, sáng màu cỏ úa
Sáng đồng xa, kỳ vọng vụ mùa
Năm mới, bớt nhọc nhằn trầy trụa
Dân nghèo, thôi may rủi, được thua ...
Lỡ
hẹn
Trời trở gió
Quẩn bờ
Lạc sóng
Em đánh rơi
Thảng thốt
Lời yêu
Con sóng chạy
Trôi điều ảo vọng
Quặn thắt treo
Bến vắng, chợ chiều
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét