Nỗi buồn không
bao giờ cũ
Có
những chuyện cũ không bao giờ phai trườn theo thời gian
Làm
đậm nét những gương mặt mốc meo
Mắt
dài ti hí nhễu xuống như cọng bún đứt khúc đọng trên hai lát thịt bò tái đặt
hàng ngang
Đôi
mắt láo liên trạo qua trạo lại với giọng nói the thé vút cao
Một
chấm đen giữa tròng trắng hằn lên những tia máu đỏ, mồn mở toang cười ngồn ngộn
khoe hàm răng lởm chởm đầy bợn vàng khè
Và
nhiều mặt nạ tát nước theo mưa…
Họ
đầy đủ trong buổi tiệc của quỷ năm xưa
Trong
một ngày giông bảo
Để
lên kịch bản đưa một người vào cõi điêu linh
Thời
gian không thể điều chỉnh khuôn mặt của họ như thẩm mỹ viện
Cái
gì họ cũng biết chỉ không biết xấu hổ và lòng tự trọng
Nên
những khuôn mặt đó sẽ thay đổi khi thời thế đổi thay
Có
những nỗi buồn không bao giờ cũ trườn theo thời gian
Có
những thù hận đã mốc meo theo tháng ngày
Trở
thành men rượu đời để quên
Nhưng
nỗi buồn không bao giờ cũ.
VỀ
TRƯỜNG CŨ
Trở
về trường cũ sáng nay
Giữa
bao thương nhớ trọn đầy ngày xưa
Xòe
tay che vạt nắng thưa
Mắt
cay nồng thắm đong đưa nghĩa tình
Sân
trường chợt thoáng lặng thinh
Hình
như đếm bước chân mình nôn nao
Quặn
tim nỗi nhớ dâng trào
Niềm
vui vang vọng xôn xao gọi mời
Phượng
hồng trút lá rơi rơi
Nhẹ
như thầy giảng đưa lời ngát hương
Nở
hoa trang sách, xưởng trường
Luyện
rèn nghề giỏi sáng tương lai mình
Nắng
mưa chốn cũ nặng tình
Hành
lang, ghế đá lặng thinh chao buồn
Bảng
đen lắng đọng sầu tuôn
Lớp
học hoài niệm vui – buồn rưng rưng
So
chân nhịp bước ngập ngừng
Lặng
nhìn trường cũ chưa từng muốn quên
Lối
mòn lá vẫy gọi tên
Nhớ
thương vương vấn bấp bênh lối về.
Chốn cũ vậy thôi
Ta
về theo lối mù sương
Đời
trôi một kiếp miên trường quạnh hiu
Lạc
qua lối cũ sa kiêu
Mơ
người ôm vạt nắng chiều về đâu
Ta
về rũ bỏ phiến sầu
Vứt
luôn cay đắng hát câu vô thường
Cuốn
theo nỗi nhớ dặm trường
Vòng
tay gom hết yêu thương nơi này
Ta
về ôm trọn tháng ngày
Tri
âm cạn chén rượu cay nhã nhàn
Bụi
đời phủ lấy bẽ bàng
Hình
hài rời chốn đa mang phận người
Ta
về tô thắm môi cười
Để
không ru lại một lời oan khiên
Dư
âm với những muộn phiền
Hình
như lạc giữa vũng miền tinh khôi
Ta
về
Chốn
cũ vậy thôi
Tháng
ngày ảo vọng
Đãi
bôi ngút ngàn
Và
Vài
mặt nạ vội vàng
Rụng
rơi
Thay
lại
Để
quàng tương lai…
VAY
NỖI BUỒN
Lặng
lẽ như mọi ngày
Nỗi
buồn ai cho vay
Nợ
đời sầu chưa kể
Nợ
người một đắng cay
Người
nợ ta lời thề
Thủa
khờ dại một thời
Nặng
trĩu cả đời này
Ôm
mãi thân rã rời
Mỗi
ngày rồi lặng lẽ
Đi
hoang vài lối rẽ
Riêng
lối nào cho ta
Để
buồn rời rất khẻ
Để
sầu khúc chia xa
Trả
nợ người cay đắng
Trả
nợ đời trầm kha
Lặng
thầm ngày hiu quạnh
Dõi
theo người… rất xa…
Thanh Tâm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét