KHÔNG VÀ CÓ
Có tìm không
tọc mạch một thời xuân sắc
kẻo xế chiều lẩn khuất tuổi yêu đương
triền miên phía cuối đường
nẻo hoang xưa mịt mờ nhân ảnh
đôi mắt chìm tan khói sương
mùa thu an yên góa bụa
nụ môi cong ngậm tiếng hương tình ngúng
nguẩy
mù tăm hoa cải
vạt nắng vàng đưa bên vườn ai
trải miên man nồng nã
gió cuộn cuối ngày
Không không có có
uổng phí tuổi hoa niên
xao lạc tiếng chim
bên kia đồi cây thắp xanh nắng và mây trời
thị phi một đời
đừng mơ hữu xạ tự nhiên hương
đừng cọ quậy câu thơ đắn đo về nhụy mềm
năm cũ
cánh hoa ủ rũ
xanh xao rã rượi võ vàng
chạm khắc liêu trai lên trần trụi không
gian
vẽ nồng thơm lên thời gian bởi sắc màu luyến
nhớ
Không và có
lật mở tóc xanh ngày nào vướng vào nhau
ngút trắng
mật ngôn như vệt trăng ảo vợi gắn hờ trời
đêm
sục sạo bờ khuya ngân lạnh
tiếng thở dài vắt vẻo của lá
cảm nghiệm được nỗi niềm khô đặc từ gốc rễ
dòng sống vẫn tìm về tim
như gió bốn mùa yên ả
buổi sơ duyên.
VẠN CHÀI
Trên sông một chiếc thuyền câu
cha chèo
mẹ thả lưới
màu chiều buông
như nhiên – thư thả - chậm buồn
xuôi theo chiếc bóng trăng suông giữa dòng
Đợi cá lên – đợi nước ròng
mẹ nhìn cha
mắt liễu cong thuở nào
đợi nước lên – đợi cá vào
cha nhìn mẹ
thấy nao nao lòng mình
Đất trời mây nước lặng thinh
chiếc thuyền con – chiếc thuyền tình
êm trôi
ven bờ cỏ tím tìm đôi
mặc cho mai lỡ kia bồi…
về đâu?
Trên sông một chiếc thuyền câu
buông tay lưới
mẹ gối đầu vào trăng
chìm trong giấc ngủ nồng hăng
gió khuya tan loảng nhọc nhằn hôm mai
Thân quen một khúc sông dài
trong veo cuộc sống vạn chài giản đơn!
NHÂN BẢN MÙA
THU
Cơn mưa chiều lây phây nhập nhoạng
nhòe nhoẹt những đóa nhung hồng coppy nhân bản
lưu trữ chiêm bao
cho ai? về đâu?
láng giềng mờ sương lấp lẫn
con đường quen tránh mặt
lòng vũ trụ bao la
quãng với nào kéo chân trời xưa xa
ngút tầm con tim mê hoặc
Cơn mưa chiều sì sụp thấm đẫm
từ bàn phím vàng thu lạ lẫm
hành trình kiếm tìm dõi theo mùa lẩy bẩy
nơi ấy
văn minh bói quả
mọc lặn nhịp đời ồn ã
xòa bung đan quyện trăm ngã tiếng cười
và tiện ích thõng tay biếng lười
nơi ấy
dễ chi một giấc mơ đồng giáp hạt
một tình yêu
trăng thanh gió mát
một nụ hôn tròn đầy
ngọt mật
một chàng trai
tinh tế phía không ngờ
Cơn mưa tạnh
đôi mắt ráo hoảnh
cô đơn ùa về vắt ngang nỗi buồn thinh lặng
vấy lên sắc màu thủy tinh thắp nắng
cầm bức thư tình trên tay
và chiếc cầu vồng phẳng
vụng về giấu vào thu phai
Nguyễn Bá Hòa
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét