Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
CÒN MÃI TUỔI 20
(tặng những ai còn mãi tuổi 20)
Cô đã đi qua những năm mòn lặng lẽ bóng hoa rơi mùa cuối dốc
Đá đã lăn lốc gào với cơn mê man , gạn kẽ
Thương tuổi hai mươi con nằm lại ngã ba của những ngọn cỏ biết cứa bóng đời
Con đâu muốn gửi gắm để còn mãi đó vạc áo hai mươi đẫm mùa
Của những số tuổi còn ướm mình trong nhiêu khê thời gian
Ngày con đi với mộng thanh xuân xanh rì chưa kịp nâu sồng màu đất
Con đi qua đêm tháng bảy hạt mưa lất phất cào xé từng chiếc lá phía hè
Những đêm trở về co ro trong đôi mắt ướt đẫm
Con đã an yên chưa, tuổi ngày cồn cào xa thẳm
Thương con ơi, tuổi hai mươi lơ lửng mãi ghềnh trời
Nhắm mắt mây bay con chim rơi giọt máu hồng dưới trần nguồn cội ngàn năm
Sợi chiều nay vướng trên tóc những giàn giụa từ sợi tơ bức ruột
Vuốt đây chút tường gạch trơn trượt
Nghe hai mươi đã mãi mướt lại góc mình thiết tha
Gốc dừa đã hai mươi chưa
Sao gục khóc tuổi hai mươi của những mây trời
Ngấm thênh thang
Bài thơ tôi
Gọt giũa từng góc nhọn trét tô lại tôi mịn vào thơ
Nét nào mẻ vữa vôi , nét nào nhàu nhĩ từng vết lằn
Thơ và tôi
Chưa gặp mà đã phải lòng bởi tiếng nấc của nhau
Đắm chìm vào giấc mơ hoang nghe mùi rỉ sét tâm tư bủa vây
Đã có lần trùng điệp, cách núi sông, vực ghềnh con chữ
Đã có lần nghe tận cùng gào thét
Tiếng trở mình bình yên- chao nghiêng trong lớp lớp ngày tàn
Thơ đưa tôi về với những dịu dàng từ những cơn bão tử sinh
Trét lại những bong tróc sợi lâm ly vừa mòn mỏi
Đáy đã vừa cằn cỗi
Cho những vết lem sơn phếch từ nghệch ngoạc đời ra nhau
Những nỗi đau của năm tháng rít gió vực, mây ngàn
Dập dìu chiếc bóng tôi chập chờn nhập cuộc tình thơ
Màu trắng muốt của giấc mơ và những âm thanh chồng chéo, bứt bỏ
Xỏ tôi, đời, thơ
Vào mối nhiếp buồn
Tôi mượn thơ để chẳng bao giờ bỏ xứ của riêng mình mà lạt bang
Để hồn còn neo giữa sợi lau mé sông như thuở dại lòng
Bước chẳng hư không
Đêm về cho buổi đời còn mọc rong rêu chiếc tên họa tuổi.
CƠN MÊ
Những cơn mê từ hố sâu va vào mênh mông
Mộng mị bão tố
Bước chân chạm phải trùng khơi con tàu giữa biển
Đã khô cạn đáy mình trong tiếng sóng vỗ ngày đêm
Những cơn mê từ hôm qua và hôm nay mắc kẹt giữa trận lửa cháy tâm tư
Rụi vào buồn, vui
Đi vào thăm thẳm bàn tay xiết chặt mình nơi nổi trôi chiếc bóng
Để cồn cào đến trầy cả trở trăn
Đi từ những ám ảnh vĩnh hằng cột trói đôi môi
Chẳng thể nói thêm những lời huyễn hoặc lòng cho bình lặng
Nắm để cho yên tâm hay buông cho đời trầm lặng
Dẫu sương có dày, đời có mỏng những có không
Bơi qua sông. Lạnh cả đất trời mùa dậy gió
Đi qua rừng. Tê buốt đau thương từ những lẻ loi sẵn có
Chạy qua đèo. Lòng sâu như vực vẫn đeo bám hun hút màu đen
Bước qua mình. Lục trong góc gác những nụ mầm còn cút côi
Đi qua một cơn mê thôi
Đã nghe trời lộng đưa nôi mắt về
Ôm lấy chiếc rốn ê chề
Nghe nơi bóng tối đã kê đóm đèn.
Tuyết Lan
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét