- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
CHẦM CHẬM CHIỀU
“Chầm chậm nhé
chân mềm lên vách núi
chầm chậm nghe
con suối hát lưng đồi
Lặng trong chiều
mây quên nẻo về xuôi
lặng trong em
anh quên sầu vời vợi!”
“Chầm chậm nhé
cây rừng xao xác lá
ngồi bên nhau
chim hót lời ca dao
Chiều trên đồi
em ngủ giấc bình yên
chiều trong anh
nhẹ nhàng giăng mây tím!”
“Đời được - mất
chỉ cơn mơ phù phiếm
đời lợi - danh
hư ảo chốn bụi trần
Ta còn nhau
giây phút hóa nghìn năm
ta còn nhau
thơm mãi nụ môi hồng…”
Thảo Vi
Có câu nói, "tiếng thơ là tiếng lòng thi sĩ". Tôi
vẫn luôn tìm kiếm giữa quanh quẩn đời mình, những tiếng lòng của muôn thi sĩ,
để cảm nhận sự đồng điệu, cũng để lòng xoa dịu niềm đau.
Và tôi đã tìm thấy ở nơi nhà thơ Thảo Vi, tiếng lòng cô với
những chân tình, thật bình yên trong bài thơ Chầm chậm chiều (trích trong tập thơ cùng tên):
“Chầm chậm nhé
chân mềm lên vách núi
chầm chậm nghe
con suối hát lưng đồi
Lặng trong chiều
mây quên nẻo về xuôi
lặng trong em
anh quên sầu vời vợi!”
Một khung cảnh thật đẹp đẽ biết bao, bình yên biết bao! Ờ
nơi ấy chỉ có anh và em, với những bước chân thong thả dạo chơi trên đồi, với
tiếng suối reo róc rách như điệu hát. Ở nơi ấy có gì mà khiến mây xao lãng quên
bay? Và điều gì khiến người quên đi sầu muộn? Sự thinh lặng của chiều cùng nỗi
êm đềm em đã mang đến cho anh, đó là tình yêu hơn nghìn lời nói.
“Chầm chậm nhé
cây rừng xao xác lá
ngồi bên nhau
chim hót lời ca dao
Chiều trên đồi
em ngủ giấc bình yên
chiều trong anh
nhẹ nhàng giăng mây tím!”
À thì ra, không chỉ con người mà ngay đến cảnh vật cũng gần
như chậm lại trước sự bình yên ấy. Cây rừng nhẹ buông những chiếc lá hòa cùng
tiếng chim hót véo von, như thể khúc hát ru cho người say giấc ngủ. Phía hoàng
hôn một màu mây tím ngát, màu tím thuỷ chung của tình yêu đôi lứa.
“Đời được - mất
chỉ cơn mơ phù phiếm
đời lợi - danh
hư ảo chốn bụi trần
Ta còn nhau
giây phút hóa nghìn năm
ta còn nhau
thơm mãi nụ môi hồng…”
Ở nơi ngọn đồi chiều với tình yêu ngả bóng, trong phút giây
danh lợi chẳng là gì, điều được mất cũng trở nên vô nghĩa. Chỉ còn chúng ta mới
thật là hiện diện, cùng môi thơm những nụ tình không phai nhạt.
Tôi được biết, nhà thơ Thảo Vi đã đến ngưỡng lưng chừng
chiều và bài thơ này cô viết cách đây không lâu (năm 2020). Điều ấy khiến tôi
liên tưởng về những cuộc tình trăm năm. Hạnh phúc nhất khi yêu, là được cùng
nhau đi qua những ngày bão dông đời người, cùng nắm tay người bạn đời bước về
phía bên kia con dốc của buổi xế chiều.
Tôi đoán chắc rằng nhà thơ hẳn đã có một mối tình đẹp thời
son trẻ và mối tình ấy kéo dài đến tận hôm nay. Niềm hạnh phúc viên mãn được
thể hiện qua hình ảnh đôi tình nhân ngồi bên nhau trên ngọn đồi hoàng hôn. Và
tạm quên đi dòng đời tất bật, cùng tận hưởng khoảnh khắc của hiện tại, cảm nhận
sự hiện hữu của hai người. Họ, hay nói đúng hơn là tác giả và bạn đời, thật sự
rất may mắn. Nhà thơ Thảo Vi đã có một tuổi thơ khốn khó, thiếu vắng tình yêu
thương nay được bù đắp bằng một tình yêu khác và một tổ ấm khác. Tôi tin điều
ấy đã phần nào chữa lành những thương tổn thiếu khuyết của cô, dù vẫn hằn nơi
đó những vết sẹo thời gian.
Tôi hy vọng rằng, tình yêu ấy sẽ luôn mãi đẹp như thế. Không
chỉ với nhà thơ, mà còn với những tâm hồn đang cô độc, rồi cũng sẽ tìm thấy một
tình yêu đẹp đẽ cho riêng mình.
Trần Kim Thoa
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét