gửi TTTH
Tôi vẫn nghĩ có một người đón đợi
Chiều B'Lao lạnh buốt buổi tôi về
Nghe gió ngút một trời xanh vời vợi
Câm nỗi đời lạnh mấy ngón tay tê
Hình như nắng đã lặn tràn phía núi
Nên B'Lao chìm khuất dưới sương dày
Cô sơn nữ hái trà trên dốc bụi
Hái tôi giùm nỗi nhớ đã phôi phai
B'lao đó buồn như lần mới gặp
Chút nào nguôi thương nhớ hỡi đại ngàn
Tôi thả những đợi chờ nghiêng lũng thấp
Vớt sương chiều trên những lá dâu non
Đành gửi nỗi nhớ em gùi đầy gió
B'lao xa - sầu man mác tim người
Bâng khuâng níu chút mây trời vụn vỡ
B'Lao chiều - một vạt nắng vừa rơi...
Đêm ngủ ở làng Kông Hoa
Một trời trăng thả xuống buông lơi
Kông Hoa núi chạm với mây trời
Lũng sâu nghiêng xuống vin trời thấp
Chiêng đụng trôi rừng khói chơi vơi
Gió vít mù sương trườn xuống núi
Vấp nắng dọc đường tay quảy mây
Nghe suối reo tràn quanh dốc bụi
Vốc tay uống cạn hớp sương dày
Đêm mộng làm sao đành ngủ được
Trăng rơi trắng cả núi cả rừng
Nghe gõ cồng chiêng mà say khướt
Say ngực trần hay tiếng tơ- rưng ?
Kông Hoa - mai xa rồi chắc nhớ
Dáng em và bầu vú xuân thì
Loáng ánh trăng rơi mà cứ ngỡ
Một trời tuyết trắng buổi ta đi....
Ghi vội ở An Khê
Mưa rơi trắng xóa núi rừng
Mây trôi qua núi chập chùng
An Khê
Dăm con dốc thả chiều mê
Trời như xuống thấp sương về
trong mây
Bao lâu rồi hỡi tháng ngày
Bể dâu còn thấy đong đầy mắt
ai
Chìm vào trong thoáng sương
mai
Bềnh bồng khói sóng quyện hai
vai người
Cõi ngày xưa thuở hai mươi
Ai đem thả nỗi tương tư giăng
tràn
Níu trời mấy cõi mưa tan
Mà mang thương nhớ mây ngàn
rắc lên
Thôi thì cũng phải đành quên
Bao ngày tháng cũ chông chênh
phận mình
Nhờ người gõ một hồi kinh
Chiều hiu hắt dựng mưa nghìn
hạt rơi
An Khê ơi, mộng trắng trời
Đội ngày hư ảo tôi ngồi nhớ
ai…
Nguyễn Minh Phúc
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét