PHƯỢNG
- LOAN
“Phượng
- Loan lẻ bạn sầu tư
Tôi đây
lẻ bạn... cũng như Phượng Hoàng...”
Yêu nhau từ thuở trăng tròn
Bây giờ trăng khuyết... em còn nhớ tôi?
Vầng trăng thề hẹn đâu rồi
Nửa vầng trăng khuyết... đơn côi hao mòn...
Nhớ em đôi mắt đen giòn
Nắng rơi trên ngực căng tròn nguyên trinh
Nắng rơi, rơi giọt vô tình
Cho thơm da trắng, dáng hình đôi mươi
Vườn yêu chúm chím hoa cười
Xuân thì vừa chín, thắm tươi nõn nà
Mùi hương con gái thoảng qua
Rất gần hơi thở như là... nụ hôn...
Tóc thề đen mượt dài suôn
Sợi tình quấn quít... tôi luồn tay đan
Em về sương sớm vừa tan
Chân quen lối cỏ, ươm vàng nắng mai
“Một
mai, ai chớ bỏ ai
Chỉ
thêu nên gấm, sắt mài nên kim
Tìm em
như thể tìm chim...”
Tôi đi mê mãi... đi tìm bóng ai
Tôi - Em chung tiếng thở dài
Lời yêu chát đắng, u hoài chơi vơi
Trách nhau... thì cũng thế thôi
Làm sao níu lại một thời... chung đôi...
Nối tình em với tình tôi
Dây Tơ Hồng đứt... tình trôi cánh bèo
Em xa, dõi mắt trông theo
Bóng qua sông lạnh, lưng đèo hắt hiu
Ai ngồi bến đợi buồn thiu
Đếm mùa lá rụng... đìu hiu một đời
Em xa mất biệt tăm hơi
Đầy trời hoa nắng... vàng rơi gió cuồng
Nhớ em... nhớ nụ hôn buồn
Mỏng manh kỷ niệm... cánh chuồn ủ ê
Giấu vào đâu nỗi tái tê
Giấu vào đâu những lê thê ngày dài
Canh khuya chờ tiếng chân ai
Trăng in gối chiếc... trăng cài người thương
Mùa trăng tình cũ còn vương
Bóng trăng lịm tắt, thê lương im lìm
Tìm em tăm cá, bóng chim
Hồn thơ lưu lạc... đi tìm ý thơ
Thuyền em lạc bến, lạc bờ
Tặng em một nửa câu thơ... làm chèo?
SƠN
KHÊ
Dẫu đi góc biển, chân trời
Người xa quê vẫn một đời nhớ quê
Hồn quê nặng trĩu tình quê
Nghìn trùng xa cách... sơn khê, giang hà...
Nhớ từng cây ớt, cây cà
Nhớ từng ngọn cỏ la đà ngậm sương
Thương người quay gót dặm trường
Hương đồng, hương đất... vấn vương, hiền
hòa...
Mái trường thơ ấu nhạt nhòa
Sân trường đỏ thắm màu hoa học trò
Trời xanh chao nhẹ cánh cò
Bên sông có tiếng gọi đò vọng sang
Mùa vui trên cánh đồng làng
Thơm hương lúa chín nhẹ nhàng thoảng đưa
Ngày mưa, rơi nhẹ sợi mưa
Nồng nàn hương đất gió đưa ngập lòng
Hàng tre ngả bóng lòng sông
Ngàn dâu trong nắng mênh mông xanh rì
Ráng chiều tắt ánh Tà Huy
Xóm làng yên ắng... chiều đi lặng lờ
Cố nhân... chén rượu, lời thơ
Nghe hồn lắng đọng trên bờ bình an
Nửa khuya gió Bấc... Đông tàn...
Sẻ chia manh áo Ngự Hàn thiết tha
Canh khuya văng vẳng tiếng gà
Canh khuya vọng tiếng Vạc xa trên trời
Lập lòe đom đóm chơi vơi
Hương hoa Thạch Thảo đầy vơi tình đầu...
Câu thơ rơi rụng xuống cầu
Hóa thân thành những trái sầu nổi trôi
Lời ru bổi hổi, bồi hồi
Thương câu Sáu - Tám... xa xôi quê nghèo
Sông trôi, dõi mắt trông theo
Nỗi sầu xa xứ... sầu neo chân cầu
Mưa nguồn, sông đục thẩm màu
Bến thì vẫn đợi... thuyền đâu mịt mờ
Xa quê hồn cũng dại khờ
Bước đi thì nhớ... đứng chờ xót xa
Buồn như muôn sợi mưa sa
Hòa tan nước mắt chảy qua cuộc đời
Ngồi bên bến lạ đợi người
Tình cờ nhặt được nụ cười... chân quê
Ngồi chờ một tiếng gọi về
Bóng đời tím ngắt... lê thê nắng chiều
Bốn bề vượn hú, chim kêu
Trăm thương, ngàn nhớ... muôn điều xót xa
Buồn riêng... riêng một mình ta
Tri âm chưa gặp để mà... buồn chung!...
Nha Trang, tháng 04. 2019
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét