|
Ảnh Internet |
BẠN QUAN
Bạn cũ lâu ngày gặp lại
Chén rượu quê đưa đẩy tẩy trần
Tao ruột ngựa hỏi câu ngớ ngẩn
Mày làm quan chắc kiếm bộn tiền
Chức ấy rẻ mà sinh lắm
lãi
Mày học ngu nhưng thủ đoạn tài
Tao học giỏi nhưng mù thủ
đoạn
Mãi long đong chức phó dân quèn
Mày nhăn mặt chửi tao thằng
đểu
Quá nửa đời mãi chửa hết ngu...
.
Rượu tới tầm
Mày ghé tai tao
Nói thật nhỏ
Căng tai mới rõ
Làm người khó
Làm quan càng khó
Chốn quan trường chó vịt giống
nhau
Mày than đời chỉ rặt những thau
Quan càng lớn chữ nhân càng nhỏ
Ví miệng quan giống trôn trẻ nhỏ
La liếm quen rồi nào biết bẩn nhơ.
.
Tao gật gù giả bộ ngớ ngơ
Khen các quan vì dân vì nước
Nghe nửa câu mắt mày trợn ngược
Chửi tao khùng hệt “lũ dân ngu”
Mày chửi thề đặc giọng quân khu
Đời đã chó
Quan trường càng chó
Rồi nhăn nhó
Than đời mày nhọ
Mấy tháng trời bổng lộc hụt xơi...
.
Rượu mày mời
Tao uống khó trôi
Thịt mày gắp
Tao nhai khó nuốt
Trời nhiều gió
Hay lòng tao nổi gió
Rượu đầy vò
Tao ngất ngưởng vờ say.
Hà Nội, trưa 18 tháng 03.2016
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Tôi quen Đặng Xuân Xuyến đã lâu, từ thuở anh
mới dựng nghiệp, mở cửa hàng “phát hành sách”. Là một nhà thơ, làm bạn hàng gửi
sách nhờ anh bán hộ thường xuyên. So với những nơi khác bao giờ cửa hàng của
Xuyến cũng giúp tôi bán được số bản cao gấp bội. Nhìn dáng vẻ bên ngoài tươi
tắn, đẹp trai, hoạt bát và cái phong thái “dứt khoát” mỗi khi bàn việc…, ở
Xuyến tôi thầm nghĩ con đường lập nghiệp gắn với sách vở văn chương sẽ tiến xa
hơn! Bẵng đi một thời gian nền văn chương với những ước vọng thanh cao bị cuốn vào
vòng xoáy kinh tế thị trường không còn phân biệt được đục trong lẫn lộn. Thơ
thành sản phẩm của xã hội hóa cấp thấp, không còn biết viết để làm gì, viết để
vì ai. Tôi cũng nản, ngồi nhìn bút giấy và cũng đã lâu không gặp Xuyến. Một
hôm, bất ngờ tôi nhận được tin nhắn của Đặng Xuân Xuyến mời cộng tác với trang
mạng của anh… và tôi được đọc bài thơ rất tâm sự “Bạn quan” anh
in trên trang mạng. Tôi thật ngưỡng mộ vì nội dung, giọng điệu, câu chữ già
dặn, từng trải, vừa tiếp thu cách nhìn đời, nhìn người của các lớp nhà thơ cha
anh mỗi khi bĩ cực, nhưng hơn hẳn lớp nhà thơ ăn theo xã hội bây giờ, khi vui
thì vỗ tay vào, hết lộc thì thở ra những lời ai oán vụn vặt làm người đời chán
đọc thơ vì vậy. Thơ Xuyến cũng mượn hơi men “giả tỉnh giả say” như để có cớ lôi
tuột những mưu mô giả trá của một xã hội đang thịnh hành, đang phân hóa, làm
đảo lộn hết đạo đức, nhân cách, làm người dù chỉ giới hạn bằng những lời bộc
bạch, tâm sự của hai người bạn lâu ngày gặp lại, có nhu cầu phơi trải lòng mình
thật đến nỗi chỉ thiếu cái tát bằng những ngón tay in lên mặt nhau, dù làm quan
có chức tước giàu sang hay là dân ngu ngơ, nghèo túng, khi nhìn lại đời mình
đều nhục, chưa thấy xứng kiếp người, tự mình thấy mình như súc vật, kiếp ngan,
kiếp chó....
Bài thơ như
một bầu tâm sự dốc thẳng sang nhau không cần niêm luật, kỹ thuật câu chữ. Đoạn
đầu còn tỉnh, lời lẽ thăm dò giao đãi:
Bạn cũ lâu
ngày gặp lại
Chén rượu quê
đưa đẩy tẩy trần
Tao ruột ngựa
hỏi câu ngớ ngẩn
Mày làm quan
chắc kiếm bộn tiền?
Tình bạn xa
lâu gặp lại nhau, người ta thường ôn lại kỷ niệm trong lành một thuở, rồi mới
có nhu cầu hỏi han công việc hiện tại gia cảnh của nhau. Đằng này có tình bạn
ngày xưa của họ chỉ phụ họa thêm cho nỗi ấm ức về những rối ren, bất công xã
hội. Thằng học giỏi không sống thủ đoạn thì làm dân quèn, thiếu cơm rách áo.
Thằng học ngu, biết nịnh nọt cúi luồn vẫn có thể mua được chức tước lên quan để
kiếm bổng lộc bạc vàng, thành ra cuộc gặp gỡ nơi chôn nhau cắt rốn lại là cái
cớ để nổ ra cuộc vạch mặt chỉ tên những bất công xã hội đang ấm ức nơi lòng mỗi
kẻ. Những tưởng chỉ kẻ thua thiệt mới buồn, mới đau, mượn rượu để nói ra lòng
mình cho thỏa:
Tao học giỏi
nhưng mù thủ đoạn
Mãi long đong
chức phó dân quèn!
Nào ngờ kẻ
được mũ cao áo dài cũng thở than phận kiếp:
“Làm người
khó
Làm quan càng
khó
Chỗ quan
trường chó, vịt giống nhau…”
“Quan càng
lớn, chữ nhân càng nhỏ…”
“La liếm quen
rồi nào biết bẩn nhơ!”
Những lời bộc
trực, thật lòng này nghe thật tội, thì ra kẻ làm quan đứng trước bàn dân thiên
hạ, qua những cầu truyền hình đi khắp thế gian, nhìn oai phong lẫm liệt, có ai
ngờ nơi tận sâu con tim, khối óc họ cũng bị dày vò, có khi lại gấp bội những
buồn đau túng nghèo cơm áo, cũng thấy được nhục vinh cuộc thế:
Đời đã chó
Quan trường
càng chó
Thì ra đã là
con người dù giả trá gian manh đến đâu, dù có ngập sâu vào đống bùn nhơ tội lỗi
thì thẳm sâu nơi nào đấy trong linh hồn của họ vẫn nhận ra vị bùn nhơ nơi đầu
lưỡi họ đã ngậm phải. Khác nhau chăng kẻ ngày tháng quen dần với những gì nhơ
bẩn, còn có kẻ còn biết cố trườn ra khỏi những đám bùn nhơ để thở chút khí trời
trong lành trước khi xuôi tay, nhắm mắt. Bởi quyền tước bạc vàng có thể xây
được nấm mộ cao chứ không để lại trong không gian, thời gian được chút tiếng
thơm. Huống chi lúc sống đã bị người đời nguyền rủa.
Cái đau của
thân phận dân đen cũng là đau nhưng có thể mượn phút giây gặp gỡ, nói vung
mạng, tung tán tàn cho hả. Còn kẻ chức tước, giàu có gian manh phải đợi lúc:
Rượu tới tầm
Mày ghé tai
tao
Nói thật nhỏ
Căng tai mới
rõ
Bởi đã khoác
vào tấm áo quan trường phải biết học phép mưu ma chước quỷ. Nhiều việc giả danh
gian trá phải giấu kín cả cha mẹ vợ con, đem xuống dưới mồ mới mong hoạn lộ, an
toàn… chỉ giây phút ngồi trước người bạn thuở trong sáng ngây thơ, sau biền
biệt mỗi đứa một phương, thắng thua nếm đủ quay về, men rượu ngấm vào ấm ức,
nói ra cùng nhau cũng chẳng phương hại nữa rồi mới dám “ghé tai”, “nói nhỏ”…
Bài thơ thành
bữa tiệc giữa hai người bạn thết nhau vị ngọt bùi, cay đắng tình thân, vừa là
của riêng, lại vừa dọn mời người đọc nhâm nhi, cụng chén ở những năm tháng đời
người thật ít điều vui, ít tình thân thiện và gần như không còn thứ tình cảm
tri kỉ mà ông cha ta đã ngìn năm trồng cây cho gỗ nên trầm. Giờ rừng bỗng dưng
bị đốn trụi. Tình người rồi sẽ sao đây! Đặng Xuân Xuyến đã gửi tâm sự lòng mình
vào thơ cho vơi ấm ức! Có lẽ chỉ còn thơ có thể an ủi anh chăng!
Bài thơ “BẠN
QUAN” đã ghi lại sống động cuộc sống hôm nay, của người Việt Nam mình.
Hà Nội, ngày 22 tháng 05.2016
Chử Văn
Long
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét