NHẶT ĐOÁ TÂM TƯ
Hái dùm
đoá phù dung của ngày hôm qua
bây chừ còn rộ
tạ tháng năm
dỗ bước, trần ai lạc định
dỗ quên mưa hờn, nắng dỗi
mùa mùa... lơ đãng qua
cứ đến rồi đi như gió
còn gì dỗ mắt cho cay.
Nhặt giúp
chiếc lá bàng đầu đông năm trước
bây chừ còn sắc non xanh
gói muộn phiền
trả lại
ai của bến thanh xuân ngày xưa hứa rồi thành nợ
từng phiến trên sông
dập duyềnh khúc nhớ.
Tìm chưa
em của ngày tóc mây, mắt huyền, dáng ngọc
bây chừ còn ủ tay thơm
vuốt hàng mi
dõi bóng ngày ướt sượt
vén ngày
mây rụng tràn tim.
Gom thêm
sắc mây từng mùa qua không ai ngắm
nhuộm tràn sóng mắt chiều nay
xoa lòng tay lạnh vắng
hỏi đoá tâm tư rơi phía nào
mà dáng núi cứ xanh xa?
PHỐ LẠ
Phố rất vội, ồn ào, khó hiểu
Hạt cát đi qua, hạt bụi về
Vô tình như gió
Vô tình như em
Vô tình như
Tháng năm
Nắm níu nhau qua hững hờ gió giông không
bão.
Phố vô tình
Không thấy
Trong mắt em nặng trĩu.
Mây chiều muốn rơi mà gió đông chưa chịu.
Nỗi nhớ gai gai đáy mắt
Cồm cộm tay.
Phố cứ lười
Không nhớ
Mặt người không lạ, không quen
Quên mất chiều nay trên phố
Chải vuốt vạch đường
Có đôi chân thật lạ
Cười buồn quên lối qua.
MỘT NỬA
Ngày khuyết bóng
Tuổi rơi tràn mắt,
Khuyết mình, mưa bóng mây.
Chim thiên di không gọi cũng thành bầy,
Biển không gọi
Em một mình phía sóng.
Có nỗi nhớ
Gọi tên thành hai nửa
Nửa phía không anh, nửa phía mình.
Gió cứ giỡn
Đùa tóc em tới rối,
Nắng rạc gầy,
Hong mãi ngỡ mình khô.
Không nhớ nổi
Dầu nửa câu thơ cũ,
Chỉ nhớ mình
Quay quắt nhớ mình thôi!
Ngày khuyết bóng
Khuyết mình mấy nửa?
Nghe xa xăm
Mây gọi biển rầm rì.
Chẳng biết sóng kể điều gì với gió
Cho cát lạc đường
Vương mắt em.
ĐẾM
THỜI GIAN
Anh nói yêu em,
Thời gian dài ra bằng ngần ấy tiếng,
Không dài hơn cái chớp mắt,
Để rồi cả anh và em,
Đi suốt một quãng đường dài, gian nan, trắc
trở.
Em đếm thời gian,
Dài như nỗi nhớ.
Ngày anh đánh tiếng cầu hôn,
Cũng ngần ấy tiếng,
Cũng ước chừng ngần ấy thời gian,
Rơi trên nhánh cau xanh,
Mắt trầu chưa kịp chớp!
Trăm lẻ năm quả cau,
Không tròn…
Pháo giấy tả tơi, bay đầy lối ngõ,
Em thôi đếm thời gian.
Nước mắt chảy xuôi,
Sông trôi về biển.
Bỏ rơi mộng mơ thời thiếu nữ
Ôm chăm con mình,
Chậm chạp, vui…
Chậm chạp, buồn…
Một ngày soi gương,
Nếp nhăn kéo dài, thẳm sâu, sau đuôi mắt.
Em quên không đếm thời gian.
Anh nói yêu em,
Thời gian dài ra bằng ngần ấy tiếng,
Không dài hơn cái chớp mắt
Câu thơ của những ngày xưa xa lắc
Úa buồn, rơi tím chiều mây.
Anh ơi!
Câu chữ ngắn, dài…
Đâu đo được tháng năm dài, ngắn!
Hải Điểu
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét