CA DAO
Một thời xưa cũ mặn mà
Đọc trang tình sử hiền hòa bình yên
Tình thơ thuở ấy dịu hiền
Câu thơ Lục Bát qua miền Ca Dao
Có gí đâu chút hanh hao
Giọt sương trên mắt... nôn nao bồi hồi
Nhớ em ánh mắt làn môi
Tóc dài rẽ lệch đường ngôi dịu dàng
Hôn lên mái tóc mịn màng
Chợt nghe có tiếng thu vàng ngân nga
Đôi tay trắng nuốt nõn nà
Môi hồng, da phấn, mặt hoa ngoan hiền
Miệng cười, má lúm đồng tiền
Đong đưa mắt liếc chao nghiêng núi đồi
Tiếng cười em vỡ thành đôi
Cho em huyền hoặc... cho tôi hao mòn
Nắng rơi trên nụ cười giòn
Nắng rơi trên ngực căng tròn nguyên trinh
Nắng soi dáng ngọc xinh xinh
Vườn yêu ngọt lịm... lung linh chiều tà
Vòng tay ôm xiết thịt da
Tôi – Em… hai đứa tan hòa vào nhau...
Trời xui lỡ dở trầu cau
Trăm cay, nghìn đắng riêng sầu nặng mang
Nhớ em ngày ấy sang ngang
Mưa rơi trên mắt... mưa tràn bờ mi...
Rượu hồng đưa tiễn em đi
Một ngày buồn thế... huống chi một đời?...
Em giờ thôi đã xa khơi
“Cách
nhau cái giậu mồng tơi...”... mịt
mờ
Đêm đêm... cánh cửa khép hờ
Nửa mơ, nửa tỉnh... nằm chờ tiếng chân
Lòng buồn... oán “Nửa chừng xuân...”
Mắt xưa giờ đã thâm quầng nỗi đau
“Mình
anh như cây Thầu Dầu
Ngoài
tươi, trong héo... giữa sầu tương tư...”
NGUYỆT CA
Mưa rơi tí tách hiên ngoài
Trầm buồn gõ nhịp u hoài đong đưa
Mơ về quê cũ ngày xưa
Khói xanh đầu xóm, gió đưa trên đồng...
Cờ Lau trắng phất bên sông
Dòng đời chảy mãi... bềnh bồng bèo trôi
Lắng nghe tiếng sóng bồi hồi
Bên sông một bóng ai ngồi đơn côi
Giữa dòng thấp thoáng đò xuôi
Lãng quên bến đợi... ngủ muồi niềm đau
Sông đêm sóng vỗ bờ lau
Tắc Kè kêu động canh thâu chạnh lòng
Trời im, sông lặng xuôi dòng
Cát vàng bến lạnh... trăng trong tựa rằm
Nghiêng chao sóng nước trăng nằm
Thuyền xa bến đỗ... biệt tăm cánh bèo
Chập chùng đồi núi trăng treo
Mênh mông tịch lặng... gió reo đầu ghềnh
Đêm nghe biển nhớ gọi tên
Dạt dào sóng nhớ, buồn tênh bốn mùa
Nửa khuya vọng tiếng gió đùa
Sông buồn chảy mãi... bóng chùa trôi trôi.
Lời Kinh Nhật Tụng... nhặt lơi
Tịnh Tâm - Chánh Niệm... nụ đời nở hoa
Buồn đau, khổ lụy nhạt nhòa
Tàn cơn Bỉ Cực... vỡ òa Thái Lai...
Lòng đau... nghẹn tiếng thở dài
Trăng in gối chiếc... đêm cài hồn hoa
Một đời Đất Khách ngày qua
Anh còn gánh nặng... lân la chưa về
Mười năm ròng rã xa quê
Bốn phương mây phủ sơn khê phiêu bồng
“Thề
cùng đất nước núi sông
Dẫu xa
muôn dặm... tấc lòng ở đây
HUYỀN THOẠI
Nhớ ngày... em ở bên anh
Nhớ đêm... hai đứa năm canh tự tình...
Bên nhau... chung một bóng hình
Gương soi chung ảnh... ta mình chung đôi
Tình thơ khẽ chạm bờ môi
Vòng tay khờ dại... bồi hồi, thiết tha
Xuân thì hương thoảng gần xa
Nụ cười ngọt lịm... như là nụ hôn
Tóc thề đen mượt dài suôn
Đôi tay quấn quít đan luồn thịt da
Bờ vai trắng nuốt nõn nà
Dáng thơ, da phấn, mặt hoa tươi màu
Đen tròn đôi mắt Bồ Câu
Má hồng môi thắm... nghiêng đầu làm duyên
Áo tà trắng xóa trinh nguyên
Tặng anh nửa lúm đồng tiền làm tin
Nắng rơi trên áo vô tình
Nghiêng nghiêng bầu ngực non trinh son màu
Tôi - Em... hòa lẫn vào nhau
“Thương
nhau cởi áo... qua cầu gió bay...”
Giọt mưa trên ngọn cỏ may
Giọt tình đọng lại... gió lay nụ hồng...
Hẹn thề son sắt mặn nồng
Sao dời, vật đổi vẫn không nhạt màu...
Đắm say duyên mới tình đầu
Nào ai biết được mai sau... đôi đường
Tàn đêm... tàn mộng khói sương
Còn đâu huyền thoại con đường tình duyên
Vầng trăng khuyết nửa con thuyền
Cho tôi gửi trọn lời nguyền sang sông
Bây giờ... tình có như không
Sao lòng cứ mãi ngóng trông làm gì?
Nào ai biết trước phân ly
Đã yêu thì có tiếc chi giữ gìn
Cho em... cho trọn niềm tin
Sao em trả lại... muôn nghìn thương đau
Ngày mong, tháng nhớ xa nhau
Từ trong sâu thẳm nát nhàu héo hon
Trăm năm nước chảy đá mòn
Tình còn luyến nhớ... là còn tơ vương...
Nha Trang, tháng 11. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét