Em qua
đường nắng ngọt hương
Hàng Cây
Gạo vẫn ven đường xôn xao
Thương
em da trắng, má đào
Làn môi,
sóng mắt gửi trao dỗ dành
Áo tà
trắng xóa mỏng manh
Nghiêng
nghiêng nón lá... thanh thanh dáng hiền
Nắng qua
bóng lá xiên xiên
Gió đùa
sợi tóc bay nghiêng môi cười
Đỏ hồng
đôi má hổ ngươi
Dịu dàng
lời nói, nụ cười giai nhân
Bên em
hơi thở rất gần
Mùi
hương con gái lâng lâng bềnh bồng
Ru em...
lòng ấp vào lòng...
Võng đưa
chao mãi... hương nồng Phù Dung
Đôi tim
hòa một nhịp chung
Hoa
Thiên Đường nở trên vùng băng trinh...
***
Tóc xưa
buông xõa gợi tình
Tặng tôi
sợi tóc... đinh ninh lời thề
Dẫu đi
tám hướng sơn khê
Vấn
vương sợi tóc... tìm về thăm nhau
Hoa
trôi... nước chảy về đâu?
Bên sông
sóng vỗ chân cầu buồn tênh
Cầu quê
lắt lẻo chông chênh
Một bên
nhung nhớ... một bên bồi hồi
Hai
người chung một trăng soi
Cô đơn
bên ấy... lẻ loi bên này
Tình
ta... như sợi khói bay
Lắt lay
theo gió Heo May cuối mùa
Tình
ta... mưa dội, gió đùa
Để Lầu
Hoàng Hạc... bốn mùa hoàng hôn
Tình
ta... bới đất đem chôn
Biết đâu
đất có tâm hồn... buồn chung?
Sài Môn
Tôi đi
muôn dặm sơn khê
Mà lòng
nhớ mãi... nẻo về quê hương
Mù say
trong cõi Vô Thường
Hồn về
Cố Quận... dặm trường hư không...
Đình xưa
Cây Gạo còn bông
Mùa về
nở đỏ, đỏ hồng xốn xang
Người về
qua cánh đồng làng
Mùa vui
biển lúa nhuộm vàng nắng hây
Hàng tre
đứng đội trời mây
Đường
quê trải nắng... nắng đầy ngàn lau
Vườn em
trắng nụ hoa cau
Nhớ tình
mới chớm với nhau... rụt rè...
Cu Cườm
gáy giục bờ tre
Gà trưa
vẳng tiếng nắng hè xa xôi
Con đò
neo bến đơn côi
Ngàn hoa
nắng rụng... trôi trôi bồng bềnh
Bến sông
gió lộng thênh thênh
Lục Bình
theo sóng lênh đênh tháng ngày
Người về
vui thú cỏ cây
Thơ -
Đàn - Cờ - Rượu... sum vầy cố nhân...
***
Trăm
người quen... mấy người thân?
Rượu
bầu, thơ túi... mòn chân giữa đời
Tiếng
đêm Cuốc gọi rã rời
Nỗi lòng
xa xứ đọng rơi nghẹn ngào
Đêm buồn
ngồi ngắm trăng sao
Tiếng
khuya gọi gió lùa vào phôi phai
Thềm
khuya đọng tiếng thở dài
Gió qua
hiên lạnh... Cửa Sài... Cỏ Khâu...
Giọt thơ
nức nở trang sầu
Hồn thơ
vất vưởng tìm đâu quê nhà
Buồn
riêng... riêng một mình ta
Gặp ai
tâm sự, sợ là... buồn chung?
Ngày qua
tắt nắng mịt mùng
Trái sầu
héo úa não nùng rơi rơi
Mù
say... tối đất, tối trời
Để người
phiêu lãng... quên đời lãng du
“Bướm
vàng đậu đọt Mù U...”
Câu thơ
Lục Bát... tiếng ru đôi bờ
Xứ người
lòng dạ thẫn thờ
Nửa
vương nỗi nhớ... nửa chờ nỗi đau
Một
mai... mai mốt... ngàn sau...
Hóa thân
cát bụi... nhớ nhau tìm về...
Tọa
Thiền
Em
mười sáu tuổi tròn trăng
Vầng
trăng huyền thoại... vui giăng đêm rằm
Tình
ngây thơ... đến âm thầm
Mắt nhìn
trong mắt... tay cầm trong tay
Nhẹ
nhàng chút gió thoảng bay
Lá vàng
chao rụng... rụng đầy hoa đăng
Tay thon
thon, ngón búp măng
Vuốt ve
mái tóc... giăng giăng tơ tình
Chiều
rơi nắng... nắng thủy tinh
Muôn
ngàn hoa nắng lung linh dập dìu
Gió lùa
hương tóc hiu hiu
Hương
trầm ấp ủ, nâng niu một thời
Chìm
trong đáy mắt mây trôi
Má
nghiêng chạm má, bồi hồi tình thơ
Nụ hôn
ngày ấy dại khờ
Hương
trinh đọng mãi đến giờ chưa rơi
Bên nhau
tình cũng lả lơi
Bờ sông
cát trắng... trắng phơi da màu
Gió bay
mất áo qua cầu
Cho
trăng với gió... với nhau cận kề
Mưa
khuya giăng lối em về
Đường
tình trơn trợt... bốn bề mưa sa...
***
Em về
bên ấy... không qua
Một ngày
không gặp... như ba, bốn ngày
Làm sao
quên được vòng tay
Nhớ đêm
lạnh giá đong đầy nụ hôn
Giờ như
núi Mẹ Bồng Con
Mờ xa
ánh mắt héo hon ngậm ngùi
Em đi
mang hết ngọt bùi
Em đi
khép lại ngày vui xuân thì
Em đi
ngày ấy phân ly
Lặng
im... dù có nói gì... cũng xa...
Em đi về
với người ta
Có người
ngậm đắng, xót xa nỗi niềm
“Tìm em
như thể tìm chim...”
Bóng em
sóng nước lạc chìm sầu miên
Em đi xa
xứ, xa miền
Ai đem
nhung nhớ vá liền... cách chia...
Nếu tình
không cách, không chia
Thì đâu
có cảnh xa lìa... sang sông
Đưa tay
nâng chén rượu nồng
Mừng em
áo cưới, pháo hồng vu quy
Em về xứ
lạ biệt ly
Tôi ngồi
dưới gốc Cây Si... tọa thiền...
Nha
Trang, tháng 12. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét