49 bài thơ, 2
bài thơ phụ bản và 3 bài thơ phổ nhạc trong tập thơ HẠ ĐỎ, của cựu thầy giáo
Lương Mành, bút danh NGUYỄN AN BÌNH, gửi thầy cô giáo và những bạn bè đồng môn
cũ của 2 ngôi trường nổi tiếng xứ “Gạo trắng nước trong - Cần Thơ” là Phan
Thanh Giản và Đoàn Thị Điểm trong những năm từ 1972 đến 1975 đã đưa bạn đọc về
một khung trời thuở còn đi học với bao cảm xúc tinh khôi, bịn rịn đến không ngờ.
Đó là khi chàng thư sinh Lương Mành bắt đầu những cảm nhận: “Khi từ giả áo xưa mùa hạ cũ/ Em đã quên rằng
sớm nhớ mưa chiều/ Ta bỏ lại tên mình trên ghế đá/ Hóa kiếp dế mèn hát khúc
phiêu diêu” (Tháng năm đỏ những mùa phượng cũ). Cái hay và tinh tế của Nguyễn
An Bình là đã kết hợp được tên một điệu ca cổ vào trong câu thơ, khiến người đọc
cứ mang mang về một vùng sông nước, nơi ấy có những áo trắng học trò: “Nếu có thể làm nhánh rong phiêu bạt/ Thỏa
chút giang hồ lưu thủy hành vân/
Hàng trang mang theo một tà áo trắng/ Bướm trắng tan trường rộn rã bước chân”
(Tháng năm đỏ những mùa phượng cũ).
Từ những cảm xúc
tinh khôi của thuở học trò ấy, thi sỹ đã cùng chúng ta ôn lại những miền ký ức
xưa, khi trái tim non bắt đầu những nhớ, những thương: “Nhớ tiếng ve rền trên cây bàng xanh lá/ Và tiếng em cười nghiêng cả nắng
trưa...”cho dù “Mai sau dù mất dấu
hài/ Hàng cây nhớ gió bay bay suốt mùa” (Gửi người một chút mưa thơm).
Cái thuở học trò
của thi sỹ và cả của chúng tôi ngày xưa ấy, bây giờ tuổi đời đã vào hàng U 70,
song vẫn luôn hằn sâu và cũng lắm mong manh của tình cảm: “ Mấy mươi năm phân rả thành bao nhánh nhớ/
Trôi đi trôi đi mang theo chiếc áo học trò/ Tinh khôi bỏ lại...” và “ Một thời qua đây ngẩn ngơ/ Nghe tiếng sẻ
nâu trên tàng phượng cũ/ Năm tháng ùa về/ Mong manh mong manh.” (Tiếng sẻ
nâu trong ngôi trường ký ức). Cái mong manh ấy, cụ thể là tình yêu của tuổi mới
lớn, của lứa học trò từ những năm đệ... ngũ, đệ tứ (lớp 8, 9) trở lên? Cho nên
mới: “Thuở ấy yêu nhau áo học trò/ Cánh
diều no gió bay xa tít/ Còn lại một mình tôi ngẩn ngơ.” Để rồi: “Chiếc vé tình yêu giờ lạc mất/ Đường phượng
xưa nào biết đâu tìm?” (Thơ của thời áo trắng). Phải chăng cũng chỉ là những
giấc mơ êm đềm của những năm áo trắng sân trường! Gửi lại những vu vơ của vết hằn
dao khắc và mối tình đầu như mưa như nắng: “Áo
trắng ơi! Ngày xưa gởi lại/ Dãy hành lang lớp học bảng đen/ Bụi thời gian vẫn
còn ghi mãi/Tên người yêu khắc góc bàn quen.” Và “Gởi cho nhau kỷ niệm tuổi hồng/ Tôi yêu mãi từng trang lưu bút/ Có
tình đầu tôi thật dễ thương.” (Thơ của thời áo trắng).
Hạ đỏ cái tên gọi
của những biểu tượng trìu mến không quên, là mái trường xưa, là đường phượng hồng,
là mù sương, nắng sớm, mưa chiều, song có lẽ, sự thảng thốt của trái tim lại nằm
ở một làn hương, cái kẹp tóc: “Yêu mãi một
làn hương/ Phía sau cây kẹp tóc/ Cánh phượng thành tơ vương/ Đỏ một trời tuổi
ngọc.” (Chợt gặp em năm 18). Đến một ngày nhận ra như là trong cổ tích? “Cô bạn nhỏ trong khu vườn cổ tích/ Vừa gặp
cô tôi đã ngẩn ngơ tình/ Cô khù khờ sao tôi yêu muốn chết/ Chẳng lẽ vì tà áo trắng
nguyên trinh?” (Cô bạn nhỏ trong khu vườn cổ tích). Cổ tích của một thời xa
xôi, lăng lắc, sao cứ mãi nhớ khôn khuây cái màu hạ đỏ trong đời.
Có lẽ chỉ đọc tới
đây thôi, có độc giả lại thắc mắc hỏi tôi cái hình ảnh, chân dung của thi sỹ ở
ngoài đời, ngoài thơ? Đó là một thầy giáo có vẽ ngoài mô phạm, đạo mạo, ít nói,
song có nụ cười tươi dễ mến, cứ tưởng tượng thêm, ngày xưa... chắc hẵn là cậu học
trò chăm học, chĩn chu và.... nhát? Không thế sao mà thi sỹ viết: “Em hồn nhiên một thời xanh tuổi ngọc/ Tôi
vô tình để gió bụi xa đưa/ Ngày trở lại phượng sân trường rực lửa/ Không còn nghe rộn tiếng guốc em khua.”
(Mùa hè gõ cửa), và đây nữa: “Người con
gái tròn xoe đôi mắt ngọc/ Nắng lung linh màu áo lụa sân trường/ Có gã khờ một
hôm thèm được khóc/ Để mềm lòng cô bạn nhỏ dễ thương.” (Tháng ba không ở lại).
Vượt qua cái tuổi
“Nhi nhĩ thuận”, Nguyễn An Bình có sức viết đáng nễ, hàng trăm bài thơ được tải
lên trang Facebook của anh, và trong đó cũng có hơn trăm bài thơ được nhiều nhạc
sĩ đồng cảm phổ thành ca khúc. “Thi trung hữu nhạc”. Thơ của thi sỹ Nguyễn An
Bình đã chứng minh điều đó, lung linh như một bức tranh xưa, đầy âm thanh, nhạc
điệu và man mác những tình cảm nhẹ nhàng, tinh khôi, được chắt lọc từ trái tim
của một anh học trò, làm thầy, và quay lại “hồi tưởng” lứa tuổi thần tiên một
thời đi học...
Xin trân trọng
giới thiệu cùng các bằng hữu, quý độc giả yêu thơ và lứa tuổi học trò tìm đọc,
chắc chắn mỗi người sẽ nhìn thấy bóng hình của mình một thuở tinh khôi...
Springfield, mùa xuân 2018.
Trần
Hoàng Vy
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét