Tặng
Đới Mạc
Tôi
đã đọc được ở đâu đó rằng “Thứ tình cảm của tuổi trẻ cũng giống như con nhộng
gửi nhau nuôi hộ. Khi linh hồn mọc cánh tự chạy đi các ngả, con nhộng lại biến
thành cái vỏ rỗng trong suốt”. Tôi nghĩ rằng tình cảm của họ cũng vậy, cũng đã
từng chân thành trong lúc ấy, chỉ có điều tuổi trẻ của họ, đã đánh mất nhau.
Chị lớn hơn cậu
một tuổi, chị tồn tại vì công ty này, gắn bó hết mình vì công việc còn cậu tồn
tại vì chị. Chỉ nói đơn giản thế cũng đủ hiểu với cậu chị quan trọng như thế
nào. Chị vào làm ở công ty này ngót nghét bảy năm trời, một người con gái nhỏ
bé, xinh xắn hệt như một chú thỏ con với đôi mắt tinh anh, khả năng lại tháo
vát, nên nhanh chóng được đề bạt và thăng tiến lên làm tổ trưởng một tổ đội chiến
lược trong công ty. Cậu nếu không phải vì gặp chị và bị người con gái ấy thu
hút hẳn đã trở thành một luật sư khi tốt nghiệp trường luật hẳn hoi nhưng rồi lại
vứt tấm bằng ấy qua một bên đi xin việc ở một công ty vốn không phải sở trường
của mình chỉ để ở gần chị. Cậu không hề giấu tình cảm của mình với chị nhưng với
chị cậu cũng hệt bao người khác thôi. Một người con gái hết mình vì công việc,
nhưng lại đối xử rất tốt với những người trong tổ, sẵn sang giúp đỡ và hi sinh,
chị gần như trở thành hình mẫu của bao người, không chỉ thế, cánh nam trang
trong tổ đội dù dưới quyền của chị cũng tâm phục khẩu phục.
- Chị không hề
nghĩ tới tình yêu.
- Chị chỉ cần
nghĩ tới em là được.
- Chị không
thích con trai nhỏ tuổi hơn.
Ngay từ khi tỏ
tình cậu đã luôn nhận những câu phũ phàng như thế, với cậu, có thể là “Sốc tâm
lý” nhưng với chị đó là bình thường vì chị đã nhận được rất nhiều những lời tỏ
tình cả nghiêm túc, cả cợt nhả, kiểu thế. Nhưng sự đời vốn luôn tạo cho con người
ta những cơ hội, quan trọng là con người ta có biết cách nắm bắt hay không. Và
con gái dù mạnh mẽ đến đâu vốn cũng chỉ là những kẻ yếu lòng. Ba năm sau khi chị
vào công ty, tổ của chị phạm phải một sai lầm khiến công ty tổn thất không nhỏ,
vốn được hoạch định là tổ chiến lược nhưng chỉ vì sơ suất của một tổ viên khiến
chị bị khiển trách rất nhiều. Người tổ viên ấy, đã tìm đến chị và khóc lóc xin
lỗi sau khi nhận được quyết định nghỉ việc, ai cũng nghĩ chị sẽ rất giận người
đó nhưng chị chỉ khóc òa và trách cứ:
- Sao họ
lại đuổi việc em? Họ cho em cơ hội để sữa chữa chưa? Em là người có năng lực,
chị tin em làm được mà!
Tất cả đều cảm động
trước nhiệt tâm của chị, điều chị nói ra không phải là trách cứ mà là tin tưởng
và cho người làm sai một cơ hội. Trong khi, trong chuỗi thành tích chị có được
đột nhiên có một điểm nhơ nhưng chị không đoái hoài. Sau vụ việc đó, người ấy vẫn
ra đi, còn chị và tổ đội gồng mình bù đắp những thiệt hại khi ấy. Rồi ít lâu,
chị từ chức vì trách nhiệm xuống làm đội phó, lúc đó công ty đòi hỏi từ tổ đội
phải có một đội trưởng gánh vách những khó khăn vẫn đang tồn tại, và lên làm tổ
trưởng lúc ấy là trọng trách mà ai cũng muốn chối từ. Cậu lúc đó đã đứng ra nhận
lãnh, và nói với chị:
- Chỉ cần
là chia sẻ được với chị, khó khăn mấy em cũng làm.
Suốt những năm
tháng sau đó, quả thật hai người đã rất ưng ý trong công việc, trong khi Cậu là
đầu tàu nhận lãnh những mũi tiên phong, chị lại là hậu phương vững chắc ổn định
mọi việc trong tổ, cân bằng mọi thứ, và cũng vì thế khoảng cách giữa hai người
kéo xích gần nhau hơn. Đến độ khi có người hỏi hai người có bao giờ bất đồng
quan điểm vì điều gì không, với tất cả sự tôn trọng, cậu đã nói: “Với chị ấy,
tôi sẽ không bao giờ cãi nhau, vì điều chị ấy nói luôn đúng.” Hoặc “Tôi tôn trọng
chị ấy, và tôi không bao giờ giấu đi sự tôn trọng ấy”. Và họ đã bước qua năm thứ
bảy bên cạnh nhau đơn giản như vậy.
Thế nhưng công
việc đã tôi luyện khiến chị trở thành một người con gái gần như khô khan trong
tình cảm, chị có thể chân thành với mọi người, xem tổ đội là người trong gia
đình, nhưng tình yêu chị lại không nhận ra. Có lẽ mục tiêu quá cao trong công
việc khiến chị quên đi cảm xúc cá nhân mất rồi. Ngày đó, cậu được tỏ tình, ngày
đó cậu đã nói với người con gái đó người cậu yêu là chị, suốt bảy năm qua vẫn
luôn là chị, và cũng lúc đó, khi đứng giữa hai người chị đã khó xử khi thấy nước
mắt người con gái kia nên “Nhưng tôi chưa bao giờ yêu cậu…”. Kể từ đó vô hình
chung hai người dần tránh mặt nhau, so với một người luôn tỏ bày tình cảm trước
một cách không e ngại như cậu đột nhiên cảm thấy tình cảm của mình bỗng nên che
giấu. Chị cũng thấy thiếu đi một người đàn ông đôi khi như một đứa trẻ ngày nào
cũng nói với chị: “Chị à, em thích chị…”. Chị đã suy nghĩ rất nhiều trước ranh
giới hai người đang có.
“Làm sao tôi có thể nói, tôi nghĩ đó là trò đùa
của cậu? Sao chúng ta không thể như trước giờ, cứ ở cạnh nhau, vì công việc? Sao
cậu lại làm tôi… rối bời?”
Sau đó ít lâu cậu
nghỉ việc, cậu hẹn chị ra để nói cậu quyết định học lại để trở thành một luật
sư như sở thích của mình. Vẫn là cậu, cười đùa như ngày đầu gặp gỡ, một chàng
trai chẳng nghiêm túc chút nào…
- Em sẽ
học lại, em thông minh mà, sẽ mau chóng thôi, đàn ông mà, bảy năm có là gì đâu,
em còn trẻ chán.
Chị chúc cậu
thành công, và cậu rời đi, những gì chị nhìn thấy chỉ là bóng lưng của cậu.
Đến tận lúc này
chị mới nhận ra, bóng lưng ấy đã luôn là chỗ dựa cho chị khi có nhiêu việc xảy
ra, là người sẵn sàng bảo vệ khi chị gục ngã, và dù lúc nào cũng bông đùa,
nhưng mỗi khi cậu nói rằng cậu “thích chị”, ánh mắt cậu luôn rất nghiêm túc và
chân thành.
Lê Hứa Huyền Trân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét