- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Hồi thi THPT (hệ bổ túc), chúng tôi làm đề Văn phân tích “Tiếng hát con tàu” của nhà thơ Chế Lan Viên: “Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở; Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn…”, một đề hay, giàu sức gợi và có nhiều đất để viết bởi “đụng” đến tâm tư tình cảm hầu như của mọi người. Không xét hay câu thơ ấy trong ý tứ chung của toàn bài thơ, xét riêng chỉ hay câu thôi để lan man về một quy luật tình cảm của con người trong đời thường: khi qua rồi, mất đi, xa cách… con người mới nhận ra tròn trịa đủ đầy tình của mình với chủ thể đã vơi vắng kia do khoảng trống để lại trong long, hóa thành tâm hồn.
Có
nhiều ví dụ thực tế: Cụ Nguyễn Thị Bình đã tám mươi tuổi sống ở một con hẻm thuộc
thị trấn Miền Tây, từ năm 1973 cho đến nay. Không hiểu sao Cụ hầu như không
thích ai, nhắc đến láng giềng nào cũng đầy thói hư tật xấu cùng kỷ niệm không
vui. Câu cửa miệng cụ thường nói: “Phải biết vậy hồi đó mua đất chỗ khác”. Nói
vậy thôi, nhưng cụ chưa từng rời nơi ở trong ngõ hẹp ấy. Rồi một ngày Cụ vì lý
do sức khỏe phải bứt khỏi hẻm nhỏ chừng tháng trời, tai không phải nghe hàng
xóm moi móc nhau chưởi rủa, cũng xa tiếng đám nhóc mình trần quậy phá suốt ngày
đêm, tiếng động cơ xe hơi ngay cạnh cùng xưởng cơ khí ầm ĩ liên tục… Cụ sống ở một nơi khác đủ tiện
nghi, khoáng đãng, với những hàng xóm mới tinh. Nhưng, ráng hết sức được chừng
tháng, cụ một hai đòi về hẻm nhỏ, và khi xuống xe chạm chân chốn than thuộc gần
hết đời người, cụ hỏi liền khắp lượt những người hàng xóm: Thành Hiếu khỏe
không, con Tư bán được hôn và… Chưa bao giờ cụ quan tâm như vậy với những láng
giềng ở hẻm đầy khó chịu. Chính sự xa cách, thoát ly giúp cụ nhận ra cái tình
hàng xóm láng giềng, sự thân thuộc. Một câu chuyện tích cực, vui. Với cụ già,
con hẻm bây giờ đày ắp yêu thương…
Anh
Năm Phát, 52 tuổi, ở Lấp Vò - Đồng Tháp, một người từng trải, đi nhiều. Ở nơi
nào, khi Sài Gòn, Tiền Giang lúc tận Miền Trung, có độ sang tận CPC theo nghề mộc
gia truyền, lui cui chí thú làm ăn, có lúc thấy “chỗ nào như chỗ nấy”, nhưng
khi rời xa thật xa, “nhớ lắm chú, từng căn nhà, mấy đứa nhỏ, bờ vườn con kênh…”
- anh nói. Tâm lý ấy mang tính chung. Cô giáo Khánh Vy trong nghiệp sư phạm đã
phải thuyên chuyển tới bốn lần về đủ lý do chung và riêng, và mỗi lần rời xa
ngôi trường gắn bó đến nhiệm sở mới “cứ như bứt ruột giằng đi, nhớ ngày đêm từng
đứa học trò, quán cóc, cổng trường…”, trong lòng cô giáo yêu nghề ấy có bao
nhiêu ngôi trường sống động.
Thực
ra, góc phố, mấy căn nhà nghèo trong hẻm, mấy đứa nhóc mình trần giỡn dưới mưa…
nhìn thô nghĩ vụng cũng thường thôi có
chi mà nhớ dữ vậy! Không, tình cảm con người vậy, nhớ mọi thứ da diết khi xa
cho dù chẳng sang cả gì theo góc nhìn của ai đấy. Chú Bảy Xệ, gần 90 tuổi, từ
Cà Mau sang định cư bên Canada đã hai mươi năm có hơn, cứ nằng nặc con cháu về
VN nhớ chụp hình cây cầu gần chợ ngày bé chú tắm, khúc lò bún, hay cội cồng
già… Bác nhớ lắm những điều dung dị, con cháu vâng dạ cho bác vui chứ mấy chục
năm rồi vật đổi sao dời làm gì còn cảnh cũ mà chụp? cảnh ấy in trong tâm khảm
bác không hề xuy xuyển.
Tình
cảm nó vậy, nên khi nhìn xung quanh, hít thở đời thường, cảm thấy trân quý và
yêu thương hơn? Để khỏi phải chờ khi rời
xa mới nhận ra điều trân quý.
Khi
ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi
ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.
Nguyễn Thành Công
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét